TUYẾT MỊ NƯƠNG - GIÁ OẢN CHÚC

Ngày hôm sau, Mạnh Trạch mở tủ giày trước khi ra ngoài.

Đôi dép của bà Mạnh vẫn còn đó, cả đêm bà không về.

Khóe miệng ông Mạnh dính đầy bọt kem đánh răng, từ phòng tắm đi ra nhắc nhở: “Chắc hôm nay trường sẽ cho con một bất ngờ đấy.”

“Bố, con đi học đây.” Mạnh Trạch đóng cửa tủ giày lại.

Trong tiết đọc buổi sáng, tất cả vẫn như thường lệ, Mạnh Trạch làm bài tập, Lý Minh Lan chép bài tập.

Khi cô chủ nhiệm tươi cười bước vào, Lý Minh Lan lập tức dùng sách giáo khoa che đống vở bài tập các môn mình đã mượn lại.

Cô chủ nhiệm nhìn về góc này: "Mạnh Trạch."

Mạnh Trạch nhìn thấy động tác thận trọng của Lý Minh Lan, cậu đi ra hành lang, giúp cô che khuất tầm mắt của cô chủ nhiệm.

Như không có chuyện gì xảy ra, Lý Minh Lan lấy sách tiếng Anh ra, nói bô bô một tràng tiếng Anh.

Mạnh Trạch lại đến phòng giáo viên.

Bầu không khí lúc này khác một trời một vực với ngày cậu nộp giấy trắng.

Cô chủ nhiệm không nói nữa, khóe môi nhếch lên cũng không hạ xuống.

Thầy Quách cũng rất vui vẻ hòa nhã.

Khắp nơi đều ấm áp.

Cô chủ nhiệm cầm một phong thư trên bàn lên: “Mạnh Trạch, cuối năm ngoái em tham gia một cuộc thi toán và đạt giải nhất, phần thưởng của em vốn định gửi đến trường cấp ba cũ, nhưng bố em gọi điện đến nói rằng đã liên lạc với trường cũ để chuyển phần thưởng đến Nham Nguy chúng ta."

Phần thưởng không thể chuyển nhượng, nhưng vinh dự thì có thể đứng tên trường cấp ba Nham Nguy.

Mạnh Trạch lễ phép đáp: “Em cảm ơn cô.”

Thầy Quách không nhịn được nói: "Mạnh Trạch, tuy em đã nắm vững kiến thức toán cấp ba nhưng vẫn phải dốc hết sức trong các bài kiểm tra trên lớp của từng môn."

“Em hiểu rồi, cảm ơn thầy.” Mạnh Trạch đang muốn rời đi.

Cô chủ nhiệm bổ sung thêm: “Đúng rồi, Mạnh Trạch, trường sẽ tổ chức lễ tuyên thệ cho kỳ thi tuyển sinh đại học. Trong số học sinh lớp 7, cô định cử em lên sân khấu phát biểu, em chuẩn bị đi nhé.

"Vâng, thưa cô."

Thầy Quách phát hiện biểu cảm trên mặt Mạnh Trạch giống hệt như khi bị giáo huấn ngày hôm đó, không buồn cũng không vui, bèn thở dài: "Tuổi còn nhỏ mà tâm sâu quá."



Lý Minh Lan chép bài tập được một nửa thì chợt nghĩ có gì đó không ổn, cô đặt bút xuống: “Mạnh Trạch lại bị gọi lên phòng giáo viên rồi.”

Chu Phác Ngọc không bất ngờ: “Hôm qua cậu ấy trốn tiết mà.”

“Cậu ấy mới bị mắng vì nộp giấy trắng, tớ sợ cậu ấy không chịu nổi.” Lý Minh Lan đứng ở lan can ngoài phòng học đợi một lát, liền nhìn thấy Mạnh Trạch.

Thần sắc cậu vẫn bình thường.

Lý Minh Lan bước tới: “Mạnh Trạch, có phải cô lại giáo huấn cậu nữa không?”

Ngày cậu nộp giấy trắng, hương vị của Tuyết Mị Nương đã cứu lấy vị giác của cậu, thế nên cậu trả lời cô: “Không phải.”

Cậu vô tình nhìn xuống.

Tôn Cảnh xách chiếc cặp ọp ẹp, giờ mới đến trường.

Ánh mắt Mạnh Trạch trở nên lạnh lùng.

Lại thấy nụ cười ngọt ngào trước mặt chướng mắt.

Lý Minh Lan hỏi: “Vậy thì tại sao?”

Cuối năm ngoái, người bạn ngồi chỗ “ngai vàng” cũng đến phòng giáo viên trong một tình huống bất ngờ, sau khi quay lại thì bị đuổi học.

Danh tiếng lớp 7 khá tệ, học sinh đến rồi đi cũng không phải chuyện hiếm.

Nếu vẫn là vì chuyện nộp giấy trắng, Mạnh Trạch hoàn toàn có thể đổ lỗi cho cô, nhưng chuyện khác thì sao? Cô không biết Mạnh Trạch còn có vấn đề gì khác ngoài chép bài tập và nộp giấy trắng.

Mạnh Trạch trông rất quy củ, thật vô lý khi cô chưa bị đuổi khỏi Nham Nguy mà cậu lại đi trước.

Mạnh Trạch không muốn nói với cô dù chỉ một từ, quay về chỗ ngồi, lấy bài thi ra, nhanh chóng điền đáp án.

Lý Minh Lan lóe lên một suy nghĩ.

Đúng rồi, Mạnh Trạch muốn chuyển chỗ ngồi, cậu phải thi đạt điểm cao mới có thể thoát khỏi bùa chú của "ngai vàng", nếu cậu bị chuyển đi...

Cậu vẫn đang học lớp 7 mà, cô vẫn có thể nhìn thấy cậu, cô lại cười.

Mạnh Trạch không biết cô cười cái gì, cả ngày lấy đâu ra nhiều chuyện vui như vậy?

Giờ học buổi sáng kết thúc, Mạnh Trạch không nói một lời đi ra khỏi lớp.

Lý Nghi Gia tình cờ đi ngang qua lớp 7.

Sáng nay cô giáo cho biết năm nay lớp 7 cũng sẽ cử một học sinh lên phát biểu.

Lý Nghi Gia cho rằng học sinh lớp 7 đến để tự kiểm điểm.

Giáo viên còn nói, lớp 7 cử học sinh tên là Mạnh Trạch, là người đoạt giải nhất trong cuộc thi toán.

Vào lúc này, cuối cùng Mạnh Trạch cũng ngang bằng với cụm từ “học sinh lớp chuyên” mà Vương Huy nói.

Lý Nghi Gia nhìn Mạnh Trạch từ lớp 7 đi ra, cô nàng vẫn chưa gọi thì đã có người gọi cậu: “Mạnh Trạch.” Giọng nói trong trẻo.

Lý Nghi Gia quay đầu lại, chỉ thấy một nữ sinh xinh đẹp đang dựa vào cửa sau của lớp 7. Cô nàng suy nghĩ, hình như nữ sinh xinh đẹp này cũng họ... Lý.

Lý Nghi Gia mỉm cười, gọi: "Mạnh Trạch."

Mạnh Trạch đi về phía Lý Nghi Gia.

“Giáo viên bảo với tôi là cậu cũng sẽ lên sân khấu phát biểu, những học sinh phát biểu trong lễ tuyên thệ mấy năm qua đều phải phối hợp với nhau như khớp chủ đề, phân bổ thời gian, chia sẻ thông tin, tránh trùng lặp quan điểm." Lý Nghi Gia cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, "Hay là trưa nay mình đi ăn cùng nhau rồi bàn bạc nội dung bản thảo nhé?"

Tuy Mạnh Trạch vẫn lạnh lùng nhưng cậu gật đầu: "Được."



Sự kết hợp giữa Mạnh Trạch và Lý Nghi Gia đã thu hút sự chú ý của rất nhiều học sinh.

Trên đường đi có nam sinh thảo luận.

"Lý Nghi Gia thích kiểu như vậy? Cậu ấy nổi tiếng thanh cao, ba năm qua có rất nhiều người ái mộ, nhưng cậu ấy không hề động lòng." Một người bắt chước giọng điệu của Lý Nghi Gia, "Học sinh phải lấy việc thi đại học làm đầu."

“Vậy mà cậu cũng tin à?” Một người khác cười nhạo: "Cái gọi là lý do đều là dùng để chống lại những người mình không thích, một khi có người trong lòng rồi, những khuôn sáo kia sẽ sụp đổ như lâu đài giấy.”

Người này: "Ý của cậu là, Lý Nghi Gia có hứng thú với học sinh mới chuyển đến?"

Lý Minh Lan và Chu Phác Ngọc ngồi cách Mạnh Trạch không xa.

Lý Minh Lan nghe không rõ cậu nói gì, nhưng sau khi quan sát thì cô biết Mạnh Trạch và Lý Nhất Giai đã nói chuyện rất lâu.

Nam sinh vừa mới thảo luận lại tình cờ ngồi sau lưng Lý Minh Lan.

Lý Minh Lan vểnh tai lên nghe được cuộc đối thoại của họ.

Người này: "Nói thật thì, trai xinh gái đẹp, rất xứng đôi.”

Người kia: "Cho nên, Lý Nghi Gia nói việc học quan trọng nhưng thật ra đều để ý ngoại hình."

Lý Minh Lan bịt tai lại.

Chu Phác Ngọc nhịn không được tham gia vào cuộc trò chuyện: “Bạn cùng lớp mới thanh cao của chúng ta và nữ học bá thanh cao quen nhau khi nào vậy?”

“Không biết.” Lý Minh Lan dùng đũa gắp một miếng ớt xanh đưa vào miệng, không ngờ ớt xanh lại cay xé họng, khiến cô bị sặc.

"Nhưng hai người họ nói cười vui vẻ lắm." Chu Phác Ngọc cảm thấy cộng tất cả những lời Mạnh Trạch đã nói với Lý Minh Lan lại cũng không nhiều bằng những gì cậu nói với Lý Nghi Gia.

Lý Minh Lan ăn một miếng cơm lớn, miệng phồng lên: “Cậu ấy không để ý người khác, chúng ta cũng không để ý cậu ấy làm gì.”



Lý Minh Lan nói được làm được, khi gặp lại Mạnh Trạch, khóe miệng cô cong lên.

Đẹp thì vẫn đẹp, chỉ là không còn ngọt ngào nữa.

Đến lượt cô coi cậu như không khí, lúc nói chuyện với Phùng Thiên Lãng, đuôi mắt cô còn không liếc nhìn Mạnh Trạch.

Góc này cuối cùng cũng bình yên.

Nhưng lại không yên tĩnh lắm.

Lý Minh Lan không nói chuyện với Mạnh Trạch, nhưng lại nói chuyện trên trời dưới đất với người khác, cô gọi: "Lớp phó, làm ơn đi, môn toán thật sự khó quá."

Mạnh Trạch biết rồi, cô không chỉ nâng cao tông giọng ở âm cuối khi gọi "Mạnh Trạch", mà đó là cách nói chuyện bình thường của cô.

Cô lại gọi: “Hồ Hán Nhiên, tôi trả đồ cho cậu.”

Tên của các bạn trong tai Mạnh Trạch đều là tạp âm.



Tan học, Lý Minh Lan đi bộ nhanh hơn Mạnh Trạch, như một làn khói.

Lớp phó kịp thời gọi cô lại: “Lý Minh Lan, ngày mai cậu trực nhật, nhất định phải đến sớm đấy.”

“Biết rồi.” Giọng nói từ ngoài lớp học truyền đến, bóng dáng cô đã biến mất từ lâu.

Mạnh Trạch không vội rời đi, tận hưởng sự im lặng hiếm có, hoàn thành nốt bài tập.

Về đến nhà, cậu không có việc gì để làm.

Thật ra học sinh lớp 12 không có lúc nào là không có việc để làm, nhưng cậu lười mở sách giáo khoa, xem mấy trang tạp chí nhiếp ảnh xong thì đi ngủ sớm.

Sáng sớm hôm sau, cậu nghe thấy tiếng mở khóa cửa, sau đó cửa được đóng lại.

Mạnh Trạch không phải là người duy nhất bị đánh thức, ông Mạnh cũng đã dậy.

Mạnh Trạch nghe thấy bố mẹ thì thầm to nhỏ.

Mẹ than thở: “Dự án công ty gấp quá, không thể không làm việc thâu đêm”.

Bố an ủi: “Trước đây khi em còn trẻ, công việc bận rộn cũng không sao, nhưng giờ đã có tuổi rồi, đừng thức đêm nữa, cơ thể không chịu nổi đâu.”

Mạnh Trạch thức dậy, mở cửa phòng.

Bà Mạnh cởi cúc áo khoác: “Mạnh Trạch, mẹ đánh thức con à?”

“Không có.” Mạnh Trạch giống như một khán giả đang xem mẹ mình biểu diễn trên sân khấu.

Bà Mạnh cười: “Quán ăn sáng dưới lầu mở cửa rồi, mẹ có mua món xíu mại mà hai bố con thích nhất đấy.”

"Em ăn trước đi, ăn xong nghỉ ngơi cho khỏe, đừng để mệt quá." Ông Mạnh đang định cầm hộp đồ ăn lên.

Bà Mạnh giữ tay ông lại: “Cẩn thận, vừa mới ra lò, còn nóng đấy.” Trong lời nói ẩn giấu vẻ nũng nịu.

Mạnh Trạch biết mẹ ở bên ngoài là một nữ cường nhân, về đến nhà là một người vợ ân cần.

Bà Mạnh nắm lấy tay ông Mạnh: “Anh bị sao vậy?”

Ông Mạnh: “Bị dầu bắn trúng, không sao.”

Bà Mạnh: “Năm xưa đôi tay này của anh còn có thể chơi piano nữa.”

Ông Mạnh: “Anh già rồi, anh già rồi.”

Mạnh Trạch xem xong vở kịch này, thể hiện sự tán thưởng về kỹ năng diễn xuất của các diễn viên.

Bà Mạnh quay đầu lại: “Mạnh Trạch, lát nữa mẹ sẽ quay lại công ty, con đi xe của mẹ không?”

"Không, con đi học ngay đây, hôm nay phải đến trường sớm." Bản thân Mạnh Trạch cũng là một diễn viên có năng lực, cậu ăn xong mấy viên xíu mại, "Bố, mẹ, con đi học đây.”

Thư Ngố dịch

Nguồn: Tấn Giang

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi