TUYẾT MỊ NƯƠNG - GIÁ OẢN CHÚC

Lý Minh Lan chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mưa đập vào cửa sổ, cảnh đêm biến thành ảo ảnh.

Cô cảm thấy buồn chán, dứt khoát lấy một cây bút chì khoanh nhang muỗi trên giấy.

Chu Phác Ngọc cúi đầu viết bài tập, khóe mắt nhìn thấy cổ tay Lý Minh Lan không ngừng xoay vòng thì hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”

"Luyện kiểm soát bút."

"Tớ tưởng hôm nay cậu ở lại để làm bài tập."

"Tớ cũng muốn lắm, nhưng ngay cả câu hỏi tớ cũng không hiểu. Bố mẹ tớ truyền hết gen giỏi cho anh trai tớ rồi, không chia cho tớ chút nào cả." Lý Minh Lan đột nhiên nhìn thấy Mạnh Trạch ở ngoài cửa lớp, cô dừng bút, chớp mắt mấy cái, “Ủa, sao cậu ấy lại quay lại?”

Cô thu hồi ánh mắt, ngồi thẳng người lại.

Tên đại lừa đảo này đã lừa cô thê thảm, cô nói cậu giống như một vực sâu, thâm tàng bất lộ, sâu không thể dò.

Học sinh đứng đầu môn Toán chép bài tập của cô, lòng dạ hiểm ác.

Uổng công cô còn nghĩ cậu là một người có quy củ.

Trước đây Mạnh Trạch vào lớp từ cửa sau rồi trực tiếp ngồi xuống, không cần đi ngang qua chỗ ngồi của Lý Minh Lan, nhưng hôm nay cô quay đầu lại liền phát hiện cậu đang đứng bên cạnh mình.

Không có nhiều khoảng trống giữa cô và cửa sổ.

Cậu đứng đây vô cùng chật chội.

Lý Minh Lan dựa sát vào Chu Phác Ngọc, ngẩng đầu lên: "Làm gì thế? Ở đây cản trở tôi thưởng thức cảnh đêm đấy."

“Lý Minh Lan.” Mạnh Trạch bị mưa gió bao phủ, cả người lạnh buốt, chỉ có hơi thở là ấm áp.

Cô nhướng mày, có lẽ là ảo giác, lúc này Mạnh Trạch có chút khép nép, nói ra thì cậu mới chuyển trường đến đây được một tháng nhưng chẳng có khi nào "khép" hay "nép" cả.

Cậu hỏi: “Ăn cơm chưa?”

Gặp ma thật rồi, đây đâu phải là cách hỏi của Mạnh Trạch, đầu cô càng lúc càng ngẩng cao.

Khuôn mặt cậu bình thường khá hờ hững, nhưng lúc này lại lạnh lùng một cách thâm trầm.

Cô hỏi: "Sao thế? Muốn mời tôi ăn cơm?"

“Ừ.” Mạnh Trạch gật đầu.

Đừng nói Lý Minh Lan, ngay cả Chu Phác Ngọc cũng kinh ngạc nhìn cậu.

Lý Minh Lan cười: “Đây không phải là hạng nhất môn Toán lớp chúng ta sao? Học nói tiếng người từ khi nào vậy?”

“Nếu như cậu chưa ăn tối thì tối nay tôi mời cậu đi ăn.”

Có ý đồ gì đây? Lý Minh Lan không trả lời ngay, cô đứng dậy.

Dáng cô cao gầy, bình thường đứng giữa các học sinh nữ luôn rất cao và nổi bật.

Mạnh Trạch cao hơn.

Cô vẫn phải ngẩng đầu lên: “Thật hiếm khi, bạn Mạnh Trạch của chúng ta còn biết ân cần niềm nở nữa.”

“Bạn Lý Minh Lan của chúng ta có chấp nhận sự niềm nở ân cần này không?” Giọng điệu của Mạnh Trạch dù có dịu đến mấy cũng vẫn cứ lạnh lùng.

Nhiều học sinh trong lớp đều nhìn sang đây.

Điền Tân huých cùi chỏ Trịnh Khắc Siêu: "Chết tiệt! Hai người đó có chuyện gì vậy?"

Sắc mặt của Trịnh Khắc Siêu tối sầm như đêm mưa bão, cậu ta cắn răng không nói gì.

Lý Minh Lan vươn tay tới chóp mũi Mạnh Trạch.

Mạnh Trạch chỉ nhìn thấy những ngón tay thon dài của cô, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ, ngón trỏ và ngón cái chụm lại.

Cô búng ngón tay: “Tôi thích ăn cánh gà rán ở căng tin. Nếu tối nay căng tin vẫn còn cánh gà rán thì coi như cậu may mắn, tôi sẽ miễn cưỡng ăn bữa cơm cậu mời.”

Mạnh Trạch gật đầu: “Tôi tới căng tin hỏi thử.”

Cậu phải hỏi bằng cách nào, chỉ có thể đi một chuyến.

Cậu đã đi ra ngoài.

Lý Minh Lan vỗ trán: "Chu Phác Ngọc, tớ đang nằm mơ sao?"

Chu Phác Ngọc không thể tin được: "Tớ cũng nghi là mình đang mơ. Không lẽ Mạnh Trạch bị ma nhập rồi ư? Bùa thi đậu của cậu bây giờ mới phát huy uy lực."

Lý Minh Lan đi theo ra khỏi lớp học.

Mưa gió quá mạnh, sàn hành lang đều bị ướt sũng, mưa đập vào lan can khiến những hạt mưa bắn tung tóe, đập thẳng vào mặt cô.

Cô phải bật ô lên, từ trên lan can nhìn xuống.

Một bóng đen xuống lầu, đi về phía căng tin.

Cô quay lại nói với Chu Phác Ngọc: "Mạnh Trạch bị ma nhập thật rồi!"



Lúc Mạnh Trạch quay lại, vừa bỏ ô vào thùng liền nhìn thấy Lý Minh Lan thò đầu ra ngoài.

“Thật không ngờ đấy, Mạnh Trạch khao bạn còn rất thành khẩn.” Cô nhìn trái nhìn phải, “Cậu có bị ướt không?”

Tất nhiên là có, cậu đi trong mưa mà, tuy có ô nhưng không ngăn được gió tạt mưa vào người, tóc cậu ướt dính vào thái dương, nặng nề đứng dưới bóng hành lang: “Căng tin vẫn còn sót lại một cánh gà rán, tôi nhờ đầu bếp giữ lại cho cậu rồi.”

Lý Minh Lan cười, đảo mắt một vòng, leo lên cột: “Cậu có mặt mũi đấy, mấy ngày rồi tôi không ăn được cánh gà rán.” Thật ra cô đã ăn tối rồi, nhưng Mạnh Trạch lại mời cơm, chuyện hiếm như vậy, không ăn thì uổng quá, "Cậu đợi tôi một chút nhé."

Cô quay lại chỗ ngồi, nhanh chóng thu dọn cặp sách.

Chu Phác Ngọc vẫn cảm thấy không thể tin được: “Mạnh Trạch thật sự muốn mời cậu ăn cơm phải không?”

“May là đi căng tin.” Lý Minh Lan kéo khóa cặp, “Nếu không tớ nghi ngờ cậu ấy muốn đầu độc tớ.”

“Vậy mà cậu vẫn đi?”

“Tớ đói bụng rồi.” Lý Minh Lan đeo cặp lên, lại quay đầu: “Chu Phác Ngọc, nếu mai tớ không tới lớp, cậu nhất định phải báo cảnh sát cho tớ, hung thủ là Mạnh Trạch.”

Chu Phác Ngọc cạn lời.

Mưa to gió lớn đã ngăn cản nhiều người, một số học sinh chưa từng tham gia lớp tự học buổi tối cũng nán lại lớp vì trận mưa này.

Chẳng hạn như Liễu Linh Vận của lớp 6, cô nàng không thể ngồi yên, đi ra hành lang chửi rủa đêm mưa.

Khi Mạnh Trạch và Lý Minh Lan đi ngang qua, chính là lúc Liễu Linh Vận đang bực bội nhất.

Bên ngoài cuồng phong giông bão, Liễu Linh Vận không biết đôi nam nữ này định đi đâu, liền gọi: “Này!”

Có lẽ vì trời mưa to nên họ không nghe thấy, hoặc có thể Lý Minh Lan nghe nhưng làm lơ, tóm lại Mạnh Trạch và Lý Minh Lan không thèm liếc nhìn Liễu Linh Vận lấy một cái mà đi thẳng xuống lầu.

Liễu Linh Vận tức giận lại chửi rủa thêm một trận.



Cả hai lội nước mưa đến căng tin.

Đèn đường tối mù, Lý Minh Lan không nhìn rõ dưới chân, bất cẩn giẫm phải vũng nước, cô nói: “Mạnh Trạch, cậu còn hại giày tôi bị bẩn nữa này.”

“Đền cho cậu một đôi.” Cậu rất sảng khoái.

Cô có một phát hiện mới: "Mạnh Trạch, cặp của cậu đâu? Không phải cậu về nhà rồi quay lại mời tôi đi ăn đấy chứ?"

Đúng là như vậy.

Mạnh Trạch chỉ coi bữa cơm này như để trả nợ, đến căng tin, cậu thu ô lại, đẩy cửa cho cô vào trước.

Cô dừng lại trước mặt cậu, nghiêng đầu: “Cậu thật sự muốn mời tôi ăn cơm?”

"Rốt cuộc cậu có muốn ăn không?"

Ánh sáng trước cửa chiếu lên mặt cô, đôi mắt cô như sao trong đêm mưa: “Muốn chứ, ăn chứ.”

Đã quá giờ ăn từ lâu, các cô chú đầu bếp đang dọn dẹp khay ăn.

Mạnh Trạch gọi phần cánh gà rán cuối cùng, bưng đĩa cơm tới.

Đèn hai bên căng tin đều đã tắt, Lý Minh Lan ngồi chễm chệ trên chiếc ghế đẩu ở giữa.

Cô là người duy nhất trong khu ăn uống trống trải, xinh đẹp sáng ngời, biến phòng ăn đơn giản thành sân khấu, cô là tiêu điểm.

Mạnh Trạch đặt đĩa cơm xuống, trên đĩa chỉ có một chiếc cánh gà chiên vàng.

Cô hỏi: “Chỉ có một cái?”

Cậu nói: “Chỉ có một cái.”

"Tiếc quá, đây là món đặc trưng của trường Nham Nguy chúng ta. Cánh gà rán bên ngoài giòn, bên trong thơm ngon đậm đà, thịt gà béo ngậy." Lý Minh Lan vừa nói vừa quan sát Mạnh Trạch.

“Tôi ăn rồi.” Cà phê coi như đã giải quyết bữa tối cho cậu.

“Vậy tôi không khách sáo nữa.” Lý Minh Lan đeo găng tay vào, cầm cánh gà lên cắn một miếng lớn, cô liếm đầu lưỡi không chút dè dặt: “Cánh gà rán ở căng tin đúng ngon.”

Mạnh Trạch: “…” Vị đắng lần trước kéo dài trong miệng suốt mấy ngày, Mạch Trạch chẳng chút quan tâm, hôm nay chỉ trong một giờ đồng hồ ngắn ngủi, cậu mong có thể ăn cái gì đó ngọt một chút, “Lý Minh Lan, Tuyết Mị Nương mua ở đâu vậy?”

Lý Minh Lan ngậm cánh gà rán trong miệng, chỉ một giây thôi đã hiểu ngay, thì ra điểm yếu của Mạnh Trạch là Tuyết Mị Nương? "Cậu đang nhờ vả tôi đấy à?"

Nhưng mắt cậu lạnh lùng, thái độ không thành khẩn.

Cô dùng khăn giấy lau khóe miệng dính đầy dầu: “Mạnh Trạch, có phải trong lòng cậu rất đắng không?”

Chỉ toàn nói nhảm: “Tuyết Mị Nương mua ở đâu?” Nhưng cậu nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, biết cô sẽ không trả lời thẳng.

Quả nhiên, cô mặc cả với cậu: “Cậu phụ đạo cho tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết.” Cô nghiêng người qua, đôi môi bóng loáng dầu mỡ cong lên có chút xảo quyệt.

Cậu lùi lại, cố ý giữ khoảng cách với cô: “Cậu muốn phụ đạo gì? Tôi nói rõ trước là tôi không có năng lực thay đổi vận mệnh đâu.”

Lý Minh Lan vốn muốn nói môn toán, nhưng điều này cũng gần như thay đổi vận mệnh: “Để tôi nghĩ đã.” Cô vừa ăn vừa suy nghĩ: “Mạnh Trạch, cậu phụ đạo mỹ thuật cho tôi đi, giống như bức vẽ năm ngoái ấy. Tôi sắp thi sơ tuyển vào trường mỹ thuật rồi.”

Không ngờ là chuyện này, Mạnh Trạch nói: “Tôi chỉ có thể cho cậu một số gợi ý về kỹ xảo mỹ thuật thôi.”

Lý Minh Lan miệng ngậm cánh gà: “Một lời chắc chắn.”

“Vua không nói chơi.”

Lý Minh Lan liếc cậu: “Vớ vẩn, tôi còn chưa quên đâu, cậu là đại lừa đảo.”

Mạnh Trạch: “Đó chỉ là sự cố thôi, lần này có thể viết giấy cho cậu.”

Cô ngậm cánh gà, lần mò cặp sách lấy ra một chiếc hộp, hất cằm với Mạnh Trạch: “Ngày mai bắt đầu phụ đạo.”

Cậu lại gật đầu.

Cô đặt chiếc hộp nhỏ trước mặt cậu: “Không ngờ tôi lại có Tuyết Mị Nương đúng không, cậu mời tôi, tôi mời cậu, có qua có lại.”

Tối nay Mạnh Trạch vội quay lại trường học, nếu có thời gian, cậu hoàn toàn có thể đến nhà hàng gọi một ấm trà và một phần Tuyết Mị Nương, trước đây cậu thích cà phê, nhưng dạo gần đây vị giác không vâng lời, cậu dần dần ưa thích vị ngọt ngào này.

Kem tan trong miệng cậu.

Nhưng người cười rạng rỡ là cô: “Có phải Tuyết Mị Nương của tôi đặc biệt ngọt không?”

Mạnh Trạch hời hợt thể hiện sự lịch sự: “Cảm ơn.”

Cô nhìn cậu từ trên xuống dưới: “Hôm nay cậu lạ lắm, có tâm sự gì à?”

Cô tuy tùy tiện cẩu thả nhưng cũng có lúc nhạy bén như vậy, Mạnh Trạch nói: “Gặm xương gà của cậu đi.”

Đợi cô gặm xong xương gà cũng là lúc hai người đường ai nấy đi.

Nhưng điều khó tránh khỏi là nếu muốn về nhà, họ vẫn phải cùng nhau đi bộ đến cổng trường.

Mạnh Trạch chân dài, sải bước đi ra ngoài, chỉ một lát là có thể cắt đuôi Lý Minh Lan.

Nhưng khi đến ngã ba đường trường, cô gọi: “Mạnh Trạch, cậu đi theo tôi.”

Thời tiết xấu thế này, cậu hỏi: “Đi đâu?”

Cách làn mưa mù, cô mỉm cười nói: "Tuyết Mị Nương."

Cậu hiểu rồi, đi theo cô.

Mưa nhỏ dần, ngoại trừ thỉnh thoảng có giọt nước từ trên cây rơi xuống, còn lại chỉ là mưa rả rích.

Lý Minh Lan ăn no nên giọng nói cũng vang hơn: “Mạnh Trạch, cậu có thích ăn đồ ngọt không?”

“Ừm.” Cậu rất qua loa.

Trên đường đi chẳng có mấy học sinh, đèn đường chiếu sáng lá xanh, lá xanh che phủ hai người đi ngang qua gốc cây.

Càng đi về phía trước, càng hướng tới tòa nhà thí nghiệm.

Mạnh Trạch lập tức đoán được Tuyết Mị Nương được mua ở đâu, trong trường không chỉ có căng tin mà còn có một cửa hàng tiện lợi.

Phía xa xa, cánh cửa của cửa hàng tiện lợi chìm trong màn đêm đen kịt, hình như đã đóng rồi, chỉ còn lại tấm biển màu trắng nhạt.

Lúc này Mạnh Trạch đã điều chỉnh lại khẩu vị, cũng không nhất thiết phải đi nữa: “Về thôi, cửa hàng đóng cửa rồi.”

“Không đóng cửa sớm thế đâu.” Lý Minh Lan không chịu bỏ cuộc.

Lúc này, đèn trong cửa kính cửa hàng tiện lợi được bật sáng.

“Vẫn còn người.” Cô đi về phía trước.

Ánh đèn như bị chập điện, chớp tắt chớp tắt.

Mạnh Trạch không yên tâm, đi theo đến đó.

Đến trước cửa kính, Lý Minh Lan thò đầu vào, nhìn thấy gì đấy, cô sửng sốt, kiễng chân quên cả đặt xuống.

Mạnh Trạch thấy vậy, cũng không màng giẫm vũng nước mưa to dưới chân: "Lý——"

Tay trái Lý Minh Lan nhanh chóng đưa qua bịt miệng cậu lại.

Mạnh Trạch hứng gió lạnh cả đêm, toàn thân lạnh ngắt, tay cô đưa qua che khiến cậu cảm thấy nóng bừng.

Giây tiếp theo, Lý Minh Lan ý thức được phản ứng của mình quá đột ngột, cô thu tay lại, đưa ngón trỏ lên môi, nói thầm: “Suỵt, đừng nói chuyện.”

Nước mưa che phủ hết thảy, ngoại trừ cậu, không ai nghe thấy lời cô nói.

Mạnh Trạch từ cửa sổ nhìn vào, chỉ thấy bên trong có hai bóng người mơ hồ, không nhìn rõ mặt, nhưng tư thế rất mờ ám, là đang... hôn nhau?

Đột nhiên, đèn trong cửa hàng tiện lợi lại tối đi.

Lý Minh Lan và Mạnh Trạch bốn mắt nhìn nhau.

Đêm tối, mưa phùn, cũng không biết mình trông như thế nào trong mắt người kia.

Mạnh Trạch quay người, dùng ngón tay lau môi.

Gió thổi qua, môi cậu vẫn lạnh lẽo, không để lại chút hơi ấm nào.

Thư Ngố dịch

Nguồn: Tấn Giang

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi