TUYẾT MỊ NƯƠNG - GIÁ OẢN CHÚC

Lý Minh Lan thèm nhỏ dãi hộp lưỡi vịt kia, nhưng cô hoàn toàn không ngờ phản xạ của mình lại chậm đến thế.

Khi cô Dương bước vào lớp học với tập đề tiếng Anh trên tay, bụng của Lý Minh Lan kêu lên. Cô cố nhịn, rồi lại thấy bình thường.

Cô tự cười nhạo bản thân đã làm quá lên, thỉnh thoảng chỉ kêu "rột rột" mà thôi.

Cô Dương đứng trên bục giảng, nói: "Hôm nay là kỳ thi thử lần thứ hai, các em hãy giữ tâm lý thoải mái, nhưng khi làm bài phải thật cẩn thận như đang đối mặt với kỳ thi đại học vậy."

Lý Minh Lan biết mình học kém nhất lớp nên chẳng thấy căng thẳng. Căng thẳng chính là cái bụng của cô, nó cứ co thắt từng cơn, rồi chuyển thành một cơn đau quặn thấu trời.

Cô không thể đứng thẳng người, phải gập người xuống, giơ tay xin phép.

Cô Dương hỏi han mãi.

Lý Minh Lan không trả lời, gục đầu xuống bàn. Một là cô không tiện nói ra trước mặt mọi người, hai là cơn đau bụng quá dữ dội, như thể có hàng ngàn con dao nhỏ đang chém vào ruột gan. Toàn thân cô lạnh toát, nhưng mồ hôi lại túa ra như tắm.

Cô Dương bước xuống: "Lý Minh Lan, em sao vậy?"

Lý Minh Lan hít một hơi: "Cô ơi, em đau bụng..."

Cô Dương nhìn sắc mặt của Lý Minh Lan, quả thực là có vẻ không ổn, cô nói: "Em đi đi."

Lý Minh Lan cố gắng đứng dậy, chống tay lên hông.

Chu Phác Ngọc vội vàng nói: "Để tớ dìu cậu."

Ơn trời, nếu không có Chu Phác Ngọc, Lý Minh Lan cũng không biết mình có thể lê lết đến nhà vệ sinh hay không.

Một lúc sau, Chu Phác Ngọc quay lại phòng thi.

Còn Lý Minh Lan thì vẫn bặt vô âm tín.

Mạnh Trạch biết cô vẫn chưa quay lại, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy tờ đề tiếng Anh trống trơn trên bàn của Lý Minh Lan, rồi lại hướng mắt về phía hành lang vắng hoe.

Cậu làm bài được một lúc, tính toán thời gian, Lý Minh Lan đã đi gần mười lăm phút rồi.

Cô Dương không có ý định đi tìm, vẫn ngồi chễm chệ trên bục giảng.

Bên ngoài cửa sổ, Tôn Cảnh lướt qua.

Mạnh Trạch dừng bút, giơ tay xin phép.

Cô Dương lập tức hỏi: "Mạnh Trạch, có việc gì vậy?"

"Em đau bụng." Lý do đơn giản như thể chỉ là lấy lệ.

Cô Dương gật đầu: "Em đi đi."

Mạnh Trạch chạy như bay ra ngoài, nhìn thấy bóng lưng của Tôn Cảnh khuất sau cầu thang.

Xuống đến tầng dưới, chỉ còn mỗi Tôn Cảnh.

Lý Minh Lan không đi theo hắn.

Giờ này, người có thể ở trong nhà vệ sinh, ngoài giáo viên ra, thì chỉ có những học sinh trốn thi.

Mạnh Trạch đi vào nhà vệ sinh nam rửa tay. Vòi nước mở nhỏ, dòng nước chảy xuống tay cậu rồi rơi xuống đất gần như không một tiếng động.

Cho đến khi nghe thấy tiếng động bên ngoài, cậu lập tức tắt vòi nước và bước ra.

Lý Minh Lan vịn tay vào tường, nhận ra tay mình càng lạnh hơn. Cô không phải ở trong nhà vệ sinh suốt khoảng thời gian qua, lúc đỡ hơn, cô ra ngoài đứng ở lan can một lúc, bụng lại đau, cô lại quay vào.

Hai lần như vậy, người cô đã mệt lả.

Cô nhìn thấy Mạnh Trạch, đáng lẽ phải ngạc nhiên, nhưng cô chẳng còn chút sức lực nào, chỉ hơi he hé mắt nhìn cậu một cái, rồi lại lê bước ra ngoài.

Mạnh Trạch chắn trước mặt cô: "Lý Minh Lan, xin nghỉ đi."

Lý Minh Lan dựa cả người vào tường: "Đã muốn xin nghỉ thì đã xin từ lúc đầu rồi. Đi hai lần, giờ đỡ hơn rồi."

Trên trán cô lấm tấm mồ hôi, vài sợi tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào nhau.

Hôm nay thi nên cô mặc chiếc áo sơ mi đỏ may mắn, càng khiến làn da cô trắng bệch, không phải trắng nõn như đậu phụ, mà là trắng bệch như vôi ve.

Mạnh Trạch hỏi: "Có đi nổi không?"

Cô khẽ gật đầu: "Tôi có chỗ dựa."

Hai chữ “chỗ dựa” này không khỏi khiến người ta liên tưởng đến Tôn Cảnh, một "chỗ dựa" chẳng thể dựa dẫm, đến cả thỏ trắng mặt đỏ hay mắt đỏ cũng chẳng phân biệt nổi.

Môi Lý Minh Lan nhợt nhạt, như một đóa hoa héo úa.

Thôi khỏi đả kích cô nữa, Mạnh Trạch không nói chuyện Tôn Cảnh: "Cậu đi chậm thôi."

Cô gật đầu, xoa xoa bụng, khom người, lê bước về phía trước. Đi được một đoạn, cô mới nhớ ra Mạnh Trạch đáng lẽ đang thi, sao lại ra ngoài?

Cô quay đầu lại.

Ơ, cậu ấy đâu rồi?

*

Lý Minh Lan đã bỏ lỡ phần thi nghe tiếng Anh.

Lúc nãy ở trong nhà vệ sinh, do quá rảnh rỗi, cảm hứng lại bất ngờ tuôn trào, cô đã tự nghĩ ra một câu chuyện nhỏ cho đề bài luận tiếng Anh.

Trở lại chỗ ngồi, đối diện với ánh mắt quan tâm của Chu Phác Ngọc, Lý Minh Lan khẽ mỉm cười, ra hiệu cho cô bạn là mình không sao.

Rồi cô nhìn thấy đề bài luận, không khỏi kinh ngạc.

Hôm nay đúng là được thần linh phù hộ, cô đã đoán trúng đề bài, xem ra hộp lưỡi vịt kia cũng không phải là vô dụng.

Suy nghĩ của cô trở nên mạch lạc, trôi chảy, viết xong bài luận một cách suôn sẻ. Thỉnh thoảng, cô lại liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mạnh Trạch không biết đã đi đâu, mãi không thấy quay lại.

Khi Lý Minh Lan quay lại làm bài tập trắc nghiệm, tiếng bước chân của Mạnh Trạch vang lên.

Cậu trở lại chỗ ngồi, chiếc ghế khẽ kêu lên một tiếng.

Cô hơi mất tập trung, học sinh giỏi đứng nhất khối đúng là ngầu thật, dám ngang nhiên ra vào phòng thi trước mặt cô Dương.

Ngay sau đó, lưng cô bị ai đó chọt một cái.

Khốn kiếp! Cô quay đầu lại, trừng mắt nhìn.

Khuỷu tay cô lại bị ai đó gõ hai cái.

Cô nhìn sang, mắt mở to hơn.

Mạnh Trạch đưa cho cô một hộp thuốc đau dạ dày. Dường như cậu vừa vận động xong, hơi thở có phần gấp gáp, nhưng đã cố gắng kìm nén.

Nhưng với vẻ mặt lạnh lùng này, không loại trừ khả năng hộp thuốc có độc...

"Lý Minh Lan!" Cô Dương phát hiện Lý Minh Lan quay đầu lại, đứng bật dậy, "Chú ý giữ trật tự phòng thi!"

Lý Minh Lan vội vàng giật lấy hộp thuốc, nắm chặt trong tay, các đốt ngón tay trắng bệch.

Cô lại bị chọt một cái, cô quay đầu lại.

Mạnh Trạch đưa cho cô một mảnh giấy được cuộn tròn.

Lý Minh Lan giữ một đầu, tay kia từ từ mở ra.

Cô đã chuyền cho cậu bao nhiêu là giấy nhắn, đây là lần đầu tiên cậu trả lời cô. Trên đó là nét chữ cứng cáp như cây tùng: [Uống với nước ấm, một viên.]

Cơn đau bụng của cô đã đỡ hơn, nhưng vẫn còn âm ỉ.

Lý Minh Lan lắc lắc chiếc cốc giữ nhiệt, vẫn còn nước ấm, cô mặc kệ đang trong giờ thi, nuốt một viên thuốc.

Mạnh Trạch đáng ghét, phá hỏng kế hoạch đến phòng y tế của cô rồi.

Thư Ngố dịch

Nguồn: Tấn Giang

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi