Buổi tự học sáng ngày hôm sau, cô Dương đích thân đi xuống hàng ghế cuối: "Lý Minh Lan, em lên văn phòng một chút."
Ai cũng nghĩ Lý Minh Lan được gọi lên để biểu dương, Hồ Hàn Nhiên còn giơ ngón cái với cô.
Thế nhưng, Lý Minh Lan vừa nhìn thấy khóe miệng mím chặt thành một đường thẳng của cô Dương, cô đã linh cảm chuyện chẳng lành.
Vào văn phòng, cô Dương ngồi xuống: "Lý Minh Lan, gọi em lên đây là muốn nói chuyện với em về kỳ thi thử lần hai. Lần này em đạt điểm cao, đó là sự thật, nhưng mà..." Cô Dương dừng lại, quan sát biểu cảm của Lý Minh Lan.
Lý Minh Lan thu lại nụ cười, im lặng.
Cô Dương lên tiếng: "Hôm thi môn Tiếng Anh trong đợt thi thử lần hai, em và Mạnh Trạch đều đã ra khỏi phòng thi, thậm chí còn trao đổi với nhau ở bên ngoài. Em có thể giải thích chuyện này được không?"
Lập tức đoán ra điều gì đó, Lý Minh Lan kìm chế khóe môi đang cong lên: "Thưa cô, hôm đó em bị đau bụng nên đã đi vệ sinh, lúc ra ngoài thì gặp Mạnh Trạch, cậu ấy cũng bị đau bụng."
Cô Dương gõ nhẹ cây bút lên bàn: "Trong giờ thi, học sinh không được phép trao đổi bài với nhau."
Lý Minh Lan đáp: "Bọn em chỉ vô tình gặp nhau ở cửa nhà vệ sinh, chào hỏi nhau một tiếng thôi ạ."
Cô Dương thở dài, vai trùng xuống: "Kỳ thi thử lần hai là để đánh giá năng lực trước kỳ thi đại học. Nếu em dùng cách thức sai trái để đạt được điểm số ảo, đến lúc vào phòng thi thật sẽ càng thêm hồi hộp, lo lắng."
"Ý cô là..." Lý Minh Lan nhìn thẳng vào cô Dương, "Em đã dùng cách thức sai trái để đạt được điểm số ảo?"
Ánh mắt cô sáng rực khiến cô Dương do dự một lúc rồi mới nói: "Đến giai đoạn này rồi, thầy cô chỉ là người hỗ trợ, điều quan trọng là các em phải tự giác và chăm chỉ. Lý Minh Lan, em hãy tự suy nghĩ cho kỹ."
"Em không hiểu ý cô.” Ngón cái và ngón trỏ tay phải của Lý Minh Lan xoa xoa vào nhau, "Thưa cô, đây là điểm số thật của em."
Trước đó, cô Dương đã bàn bạc với giáo viên chủ nhiệm, vì đây chỉ là kỳ thi thử nên không cần thiết phải làm lớn chuyện. Nhưng thấy Lý Minh Lan không có thái độ nhận sai, cô Dương nói thẳng: "Cô có thể khẳng định em và Mạnh Trạch đã gian lận trong kỳ thi, vì cô đã nắm được tình hình, có học sinh làm chứng."
Não Lý Minh Lan như bị sét đánh trúng. Vẻ mặt vênh váo, tự đắc biến mất, để lại trong lòng cô một mớ trống rỗng: "Bạn nào ạ? Hãy ra đây đối chất."
Thái độ ngang ngược của Lý Minh Lan khiến cô Dương sững sờ: "Em thật sự không biết hối cải. Em nhìn lại điểm số các môn khác của mình xem, tệ hại đến mức nào. Duy chỉ có môn tiếng Anh, em ra ngoài hai mươi mấy phút, trở vào lại có thể làm bài suôn sẻ. Kỳ thi thử lần đầu em được bao nhiêu điểm? Lần hai được bao nhiêu điểm? Chỉ cách nhau có một tháng, bản thân em có tin là mình đã tiến bộ?"
Lúc này, Lý Minh Lan đã bình tĩnh trở lại: "Em có tin hay không thì có ích gì? Quan trọng là cô không tin."
Cô Dương đứng bật dậy: "Thái độ của em là sao?"
Hôm nay, Lý Minh Lan lại mặc chiếc áo len màu xanh lá cây có túi áo rộng thùng thình. Cô rụt hai tay vào trong, tìm kiếm hơi ấm: "Thưa cô, nếu không còn việc gì nữa, em xin phép về lớp."
"Lý Minh Lan!"
Dù cô Dương có gọi thế nào, Lý Minh Lan cũng không quay đầu lại.
*
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Mạnh Trạch đã nhận ra Lý Minh Lan có gì đó khác lạ.
Cô cười với người bên trái, rồi lại cười với người bên phải, nụ cười nhạt nhòa, không còn thấy đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết ngày thường.
Sau khi điểm thi môn tiếng Anh được công bố, dáng đi của cô càng thêm uyển chuyển, hớn hở, tự tin.
Hôm nay, cô đút hai tay vào túi áo, lê bước về chỗ ngồi.
"Cô Dương gọi cậu lên làm gì vậy?", Chu Phác Ngọc trêu chọc, "Có phải lại được thưởng vì tiến bộ không?"
"Nói mấy chuyện nhạt nhẽo thôi." Lý Minh Lan giơ hai tay lên cao, duỗi người ra sau một cách khoa trương, "Buồn ngủ quá."
Giờ tự học buổi sáng kết thúc, cô gục xuống bàn ngủ cũng chẳng sao.
Chuông vào lớp vang lên, giáo viên dạy Vật lý bước vào.
Lý Minh Lan nằm nghiêng mặt, dựng đứng quyển sách Vật lý che khuất gương mặt, có vẻ như đã ngủ thiếp đi.
Mái tóc đuôi ngựa dài buông xõa sau lưng. Suốt nửa buổi học, mấy sợi tóc bám trên vai cô vẫn bất động.
Một quyển sách không thể che hết đầu cô.
Ban đầu, giáo viên Vật lý cau mày, sau đó coi như không thấy gì, nói: "Cả lớp lấy sách ra."
Tiết học diễn ra và kết thúc như bình thường.
Lý Minh Lan vẫn nằm úp mặt xuống bàn, cổ chỉ nghiêng sang một bên. Cảm thấy mỏi, cô nâng đỡ phần cổ tê cứng, chậm chầm quay sang phía bên kia.
Vai cô trĩu xuống như mất hết xương cốt: "Buồn ngủ quá."
Những chiếc lá non xanh mơn mởn bám trên cành cây, nhưng không vươn thẳng lên cao mà lại rũ xuống, khiến cả cái cây trông ủ rũ theo.
Tiết tiếp theo là tiếng Anh, cô Dương bước vào lớp, ánh mắt đầu tiên là hướng về phía góc lớp cạnh cửa sổ.
Lý Minh Lan vẫn nằm im, ngáp một cái. Ngay sau đó, cô bị Chu Phác Ngọc huých nhẹ.
Chu Phác Ngọc nói: "Lý Minh Lan, vào lớp rồi, cô Dương đến kìa."
Lý Minh Lan vẫn làm ngơ.
Chu Phác Ngọc lại nói: "Cô Dương đang nhìn cậu đấy."
Lý Minh Lan nhắm mắt lại.
"Cả lớp đứng!" Giọng cô Dương nghiêm khắc, "Thời gian tới, chúng ta sẽ nhắc lại nội quy phòng thi. Sau này, đối với những học sinh tự ý rời khỏi phòng thi, nhà trường sẽ sắp xếp cho các em thi lại."
Câu nói này rõ ràng nhắm vào ai đó, bởi vì trong kỳ thi thử lần hai, chỉ có Lý Minh Lan và Mạnh Trạch tự ý rời khỏi phòng thi.
Lý Minh Lan hơi ngẩng đầu, dựng đứng sách tiếng Anh lên, tiếp tục ngủ.
*
Vụ việc gian lận thi cử môn tiếng Anh trong kỳ thi thử lần hai có hai đương sự. Tiếp theo, đến lượt Mạnh Trạch bị gọi lên văn phòng.
"Trước đây đều là giáo viên chủ nhiệm lên gọi, tại sao hôm nay lại là cô Dương đích thân đến vậy nhỉ?", Chu Phác Ngọc có chút khó hiểu.
Nhà trường đối xử với Mạnh Trạch và Lý Minh Lan không giống nhau, tình hình ở văn phòng cũng hoàn toàn khác biệt.
Bên cạnh cô Dương là cô giáo chủ nhiệm.
Thầy Quách thò đầu vào, dò xét tình hình.
Tháng trước, Mạnh Trạch dễ dàng giành được vị trí nhất khối, nhưng cô chủ nhiệm vẫn luôn ghi nhớ chuyện cậu từng nộp giấy trắng và thất bại trong bài phát biểu.
Mạnh Trạch đến trường trung học Nham Nguy chưa lâu, thành tích lúc lên lúc xuống như đi tàu lượn siêu tốc vậy, đây không phải là một điềm báo tốt.
Cô chủ nhiệm mỉm cười: "Em có muốn ngồi không?"
"Em cảm ơn cô." Mạnh Trạch vẫn đứng im, "Cô gọi em có việc gì ạ?"
Cô Dương và cô chủ nhiệm trao đổi ánh mắt.
Cô Dương lên tiếng: "Mạnh Trạch, điểm thi môn tiếng Anh của em trong kỳ thi thử lần hai so với lần trước bị giảm sút. Đương nhiên, em bị ốm thì cũng là điều dễ hiểu."
Mạnh Trạch: "Em cảm ơn cô đã thông cảm."
Cô Dương cảm thấy lời cảm ơn của cậu gượng gạo, bèn nói: "Em đến lớp chưa lâu đã kết thân được với các bạn."
Thật sao? Bản thân Mạnh Trạch cũng không biết.
"Nhưng bạn bè với nhau cũng không nên cái gì cũng giúp đỡ, lúc nào cũng giúp đỡ. Em nên hiểu rõ, để một người bạn nhận thức rõ điểm số thực sự của mình sẽ có lợi hơn cho kỳ thi đại học của người đó."
Gần như ngay lập tức, Mạnh Trạch đã đoán ra được điều gì đó.
Lý Minh Lan ra khỏi phòng thi tiếng Anh, cậu cũng ra ngoài. Điểm tiếng Anh của cô đột nhiên tăng vọt, chuỗi nhân quả này có thể tạo thành một nghi vấn hợp lý.
Quả nhiên, cô Dương lại nói: "Em có cho rằng điểm số của Lý Minh Lan là thật không?"
"Tại sao lại không thật?" Tuy khó tin nhưng cứ xem như là Phật tổ phù hộ cho cô ấy đi.
Cô Dương: "Có bạn học nhìn thấy, trong quá trình làm bài thi môn tiếng Anh, em và Lý Minh Lan đã trao đổi bài với nhau?"
Mạnh Trạch: "Bọn em tình cờ gặp nhau, em thấy sắc mặt cậu ấy nhợt nhạt nên mới hỏi han vài câu."
Cô Dương lại nói: "Bạn học làm chứng, hai em đã trao đổi thông tin về bài thi."
Mạnh Trạch hơi ngẩng cằm lên: "Bạn nào ạ? Hãy ra đây đối chất."
Một câu nói giống hệt Lý Minh Lan khiến cô Dương sững người: "Mạnh Trạch, chuyện này cô sẽ không báo cáo lên phòng giáo vụ. Dù có hay không, cô cũng muốn nhắc nhở em một câu."
Mạnh Trạch: "Thưa cô, không có là không có, không cần thiết phải giả định quá nhiều."
Cô Dương: "Chuyện này..." Thái độ gì đây? Chẳng phải giống hệt Lý Minh Lan sao?
Mạnh Trạch còn ngang ngược hơn cả Lý Minh Lan: "Sách vở đều dạy phải thực sự cầu thị. Điểm số của Lý Minh Lan là thật hay giả, cần phải có một sự thật rõ ràng, chứ không phải là bỏ qua mọi chuyện, để lại một dấu chấm hỏi."
Làm gì có chuyện mập mờ, vừa rồi giọng điệu của cô Dương rõ ràng là khẳng định Lý Minh Lan gian lận.
"Hay là thế này." Lúc này, giáo viên chủ nhiệm mới lên tiếng, "Chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng sự việc này. Mạnh Trạch, em về lớp trước đi."
Mạnh Trạch: "Vâng ạ."
Giáo viên chủ nhiệm: "Còn nữa, sau này đừng có chuyện nộp giấy trắng, tự ý ra vào phòng thi trong giờ thi nữa. Sắp đến kỳ thi đại học rồi, cần phải điều chỉnh tâm lý. Điểm các môn Toán, Lý, Hóa của em lần này rất tốt, nhưng bài thi môn tiếng Anh lại không làm xong. Em hãy tự kiểm điểm lại bản thân, đừng để tái phạm."
Mạnh Trạch gật đầu.
Giáo viên chủ nhiệm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mạnh Trạch, hay là em chuyển lên bàn đầu ngồi đi? Không khí học tập ở bàn đầu náo nhiệt hơn."
Nhưng Lý Minh Lan lại trở nên im lặng, Mạnh Trạch nói: "Thưa cô, em không đổi chỗ ạ. Cảm ơn cô."
"Thôi được." Giáo viên chủ nhiệm chỉ có thể nghĩ theo một hướng khác, chỗ đó ít người quấy rầy, là nơi yên tĩnh.
*
Vương Huy vừa nhìn thấy Mạnh Trạch đi vào văn phòng giáo viên là biết ngay có chuyện gì xảy ra.
Cậu ta chống hai tay lên lan can, đợi một lúc, thấy Mạnh Trạch đi ra, cậu ta nhướng mày, ra hiệu cho Mạnh Trạch đi lại.
Vương Huy hỏi: "Nghe nói điểm thi thử lần hai của cậu không được lý tưởng lắm?"
Mạnh Trạch: "Nghe nói thế nào?"
Vương Huy giơ ngón trỏ lên trời rồi làm động tác hạ xuống.
Mạnh Trạch: "Cậu nghe được gì?"
Vương Huy nghiêng đầu ghé sát vào, nói nhỏ: "Nghe nói cậu giúp Lý Minh Lan gian lận, điểm tiếng Anh lần này của cậu ấy cao đến đáng sợ."
Mạnh Trạch: "Ai nói vậy?"
"Không biết nữa, lúc truyền đến tai tôi thì đã rành rọt lắm rồi, bó tay." Vương Huy xoay người, đảo mắt nhìn dọc hành lang, lưng dựa vào lan can, "Lý Minh Lan cũng lợi hại thật, cậu đi hỏi thăm một chút sẽ rõ, học sinh khối 12 không ai là không biết tiếng cậu ấy, xinh đẹp, cá tính, rất dễ nổi bật."
"Tại sao tôi phải giúp cậu ấy gian lận?" Vẻ mặt Mạnh Trạch như thể chuyện này không liên quan đến mình, giống như đang nghe chuyện của một người nào đó trùng tên với mình vậy.
Vương Huy nghe ngóng được nhiều tin đồn như vậy, đương nhiên trong đó cũng có chuyện về mối quan hệ giữa Lý Minh Lan và Mạnh Trạch.
Suy nghĩ một hồi, cậu ta đột nhiên hỏi: "Mối quan hệ của cậu và Lý Minh Lan thế nào?"
"Cậu nghĩ sao?"
Nghe giọng điệu lạnh lùng này, chắc chắn là khó nói thành lời. Vương Huy cảm thấy những kẻ tung tin đồn kia đúng là bịa đặt trắng trợn. Cậu ta hiểu rõ người bạn học cũ của mình: "Người có thể khiến cậu say mê, chắc chắn phải là một cô gái tài giỏi như Lý Nghi Gia."
Mạnh Trạch im lặng.
Vương Huy đợi năm giây rồi lại nói: "Lần này, Lý Nghi Gia đứng nhất khối đấy."
Mạnh Trạch: "Chẳng phải như cậu mong muốn sao?"
"Ai trong hai người đứng nhất, tôi đều vui." Vương Huy không nhịn được khen ngợi Lý Nghi Gia, "Lần trước cậu ấy thua nhưng không hề tỏ ra tự ti, lần này cậu ấy thắng mà cũng không hề kiêu ngạo. Tôi thật sự bội phục những người có tố chất như vậy."
Nhưng có những người, khi được khen ngợi thì giống như con công xòe đuôi, vênh váo tự đắc; còn khi bị nghi ngờ thì lại trở thành con gà trống bại trận.
Mạnh Trạch xoay người bỏ đi.
Vương Huy ngẩn người: "Này, Mạnh Trạch, tôi còn chưa nói xong..."
Mạnh Trạch đã bước vào lớp 7.
***
Tốc độ lan truyền tin đồn ở trường Nham Nguy nhanh đến mức đáng kinh ngạc, đến cả Vương Huy còn nghe được thì ở lớp 7 chắc chắn không còn là bí mật nữa.
Trong cơn mơ màng, Lý Minh Lan nghe thấy tiếng ai đó gọi: "Lý Minh Lan, Lý Minh Lan, dậy đi, đừng ngủ nữa."
Cô ngẩng đầu lên, phát hiện Hồ Hàn Nhiên không biết từ lúc nào đã ngồi cạnh cô.
"Làm gì thế?" Lý Minh Lan bực bội nói, cô đang ngủ ngon lành, bị dựng dậy ai mà chẳng khó chịu.
"Lý Minh Lan." Hồ Hàn Nhiên suýt chút nữa đã buột miệng nói ra, nhưng nhớ lại bài học "bài thi 11 điểm" lần trước, cậu ta ghé sát vào, nhỏ giọng hỏi: "Cậu gian lận à?"
Tuy Hồ Hàn Nhiên đã thất bại thảm hại trong kỳ thi thử lần một nhưng cậu ta vẫn vui mừng cho Lý Minh Lan từ tận đáy lòng.
Biết được Lý Minh Lan gian lận, cậu ta không khỏi kinh ngạc, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng thấy bình thường.
Nghe Điền Tân và Trịnh Khắc Siêu bàn tán, Hồ Hàn Nhiên cũng biết, trước đó Lý Minh Lan đã quá tự mãn, giờ thì sự kiêu ngạo của cô đã trở thành trò cười cho thiên hạ.
Nhân lúc Chu Phác Ngọc rời khỏi chỗ, Hồ Hàn Nhiên liền ngồi xuống đó.
Lý Minh Lan xoa xoa cái cổ mỏi nhừ: "Liên quan gì đến cậu?"
Hồ Hàn Nhiên: "Sao lại không liên quan? Lần này cậu bỏ xa tôi rồi, chúng ta là đồng chiến tuyến mà."
Khóe miệng Lý Minh Lan nhếch lên một nụ cười chế giễu, không biết là dành cho bản thân hay cho người khác: "Liên quan gì đến cậu?"
Hồ Hàn Nhiên vẫn hạ giọng: "Lý Minh Lan, chúng ta là bạn bè mà, thực ra gian lận cũng không phải chuyện gì to tát, ai cũng thế thôi, có cơ hội thì phải nắm bắt chứ."
Lý Minh Lan liếc xéo cậu ta một cái: "Thế thì cậu đến đây làm gì?"
"Bây giờ cậu gian lận, đến kỳ thi thử lần ba phải làm sao? Cho dù lần ba vẫn có thể gian lận, nhưng đến kỳ thi đại học, Mạnh Trạch không thể nào lại bỏ thi để ra ngoài đối chiếu đáp án với cậu được." Hóa ra là Hồ Hàn Nhiên đến để khuyên cô "quay đầu là bờ".
"Cậu ấy không gian lận."
Giọng nói bất ngờ vang lên khiến Hồ Hàn Nhiên giật bắn mình, nãy giờ cậu ta cứ rón rén, sợ bị các bạn khác nghe thấy, thế mà người này lại ngang nhiên nói ra trước mặt bao nhiêu người? Khóe miệng Hồ Hàn Nhiên giật giật.
Mạnh Trạch đứng bên cạnh bàn học của mình, cúi nhìn Hồ Hàn Nhiên đang ngồi ở chỗ Chu Phác Ngọc: "Tôi nhắc lại lần nữa, cậu ấy không gian lận."
Không chỉ Hồ Hàn Nhiên, mà tất cả các bạn xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía Mạnh Trạch.
Chỉ có Lý Minh Lan là không quay đầu lại, thậm chí cô còn vùi đầu vào cánh tay, tiếp tục giấc ngủ dang dở.
"Mạnh Trạch, cậu nói vậy là có ý gì?" Hồ Hàn Nhiên bất mãn, "Cậu đừng có ra vẻ ta đây cao thượng, lần thi thử trước, cậu cũng bỏ thi đấy thôi, tôi thấy cậu và Lý Minh Lan..."
"Cậu ấy bị ốm."
"Ai mà chẳng biết là cậu ấy bị ốm, nhưng tôi thấy hai người..." Hồ Hàn Nhiên cố gắng tìm kiếm chứng cứ để kết tội, nhưng lại không thể nói ra việc Mạnh Trạch đưa thuốc cho Lý Minh Lan, nếu không, chẳng khác nào tự vạch trần bản thân cũng trốn khỏi phòng thi.
"Cậu ấy ốm đến mức không thể làm bài thi." Mạnh Trạch bình tĩnh nói, "Bài luận tiếng Anh là do cậu ấy tự nghĩ ra."
"Tự nghĩ ra? Sao có thể? Cậu ấy..." Hồ Hàn Nhiên nhớ lại chủ đề bài luận, "Đề bài khó như vậy..."
Mạnh Trạch không muốn đôi co với cậu ta nữa, quay sang nói với những bạn học đang hóng hớt: "Các cậu có tin những lời cậu ấy vừa nói không?"
Mọi người nhìn nhau, không ai lên tiếng.
"Không phải tôi muốn xen vào chuyện của người khác, mà tôi không thể nghe thấy những lời nói dối về bạn học của mình." Mạnh Trạch nói xong, trở về chỗ ngồi.
Hồ Hàn Nhiên vẫn ngồi đó, tức giận đến mức hai má đỏ bừng, nhưng lại không thể phản bác.
"Mạnh Trạch." Lý Minh Lan đột nhiên lên tiếng.
Cả lớp lại hướng về phía cô.
Lý Minh Lan ngẩng đầu lên, ngáp một cái thật to, dụi dụi mắt, hỏi: "Cậu tìm tôi có việc gì à?"
Mạnh Trạch mím môi: "Không có gì."
"À." Lý Minh Lan gật đầu, lại gục đầu xuống bàn.
***
Tiết tự học buổi sáng kết thúc, Lý Minh Lan được gọi lên văn phòng.
"Chắc chắn là bị giáo huấn rồi." Chu Phác Ngọc lo lắng nói.
"Sắc mặt của cô Dương lúc đó..." Ngay cả người lạc quan như Hồ Hàn Nhiên cũng không khỏi lo lắng thay cho Lý Minh Lan.
"Đi thì đi, sợ gì chứ." Lý Minh Lan xoa xoa hai má, cố gắng nở nụ cười, "Chắc là cô ấy muốn động viên tớ tiếp tục cố gắng."
"Cố gắng cái gì mà cố gắng, gian lận chính là gian lận." Hồ Hàn Nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Cậu im miệng cho tôi." Lý Minh Lan trừng mắt nhìn cậu ta một cái, rồi bước ra khỏi lớp học.
Mười phút sau, Lý Minh Lan quay lại, trên tay cầm một hộp sữa chua.
"Cô Dương gọi cậu lên làm gì vậy?" Chu Phác Ngọc tò mò hỏi.
"Nói chuyện phiếm thôi." Lý Minh Lan vừa nói vừa cắm ống hút vào hộp sữa chua, hút một ngụm lớn.
"Nói chuyện phiếm á?" Chu Phác Ngọc không tin.
"Ừm." Lý Minh Lan gật đầu, "Nói chuyện về ước mơ của tớ."
"Ước mơ?" Chu Phác Ngọc càng khó hiểu.
"Đúng rồi, cô Dương hỏi tớ có muốn thi vào trường Đại học Sư phạm không?"
"Phụt!" Hồ Hàn Nhiên vừa uống một ngụm nước, nghe thấy vậy liền phun hết ra ngoài.
"Hồ Hàn Nhiên!" Chu Phác Ngọc trừng mắt nhìn cậu ta.
Lý Minh Lan lau vết nước trên bàn, liếc Hồ Hàn Nhiên một cái: "Cậu có ý kiến gì à?"
"Không... không có..." Hồ Hàn Nhiên vội vàng xua tay, "Tôi chỉ là... hơi bất ngờ thôi..."
Lý Minh Lan cười khẩy một tiếng, tiếp tục thưởng thức hộp sữa chua của mình.
"Thế cô Dương có nói gì về chuyện gian lận không?" Chu Phác Ngọc vẫn không buông tha vấn đề này.
"Không có." Lý Minh Lan lắc đầu.
"Không thể nào." Chu Phác Ngọc không tin.
"Thật mà." Lý Minh Lan nghiêm túc nói, "Cô ấy còn khen tớ tiến bộ nhiều, động viên tớ tiếp tục cố gắng."
"Cố gắng cái gì mà cố gắng, gian lận chính là..." Hồ Hàn Nhiên lại muốn nói gì đó, nhưng bị ánh mắt sắc bén của Lý Minh Lan dập tắt.
"Được rồi, đừng nói nữa." Chu Phác Ngọc vỗ vai Hồ Hàn Nhiên, an ủi, "Chắc là cô Dương muốn cho Lý Minh Lan một cơ hội."
Lý Minh Lan không nói gì, chỉ mỉm cười bí hiểm.
Hồ Hàn Nhiên nhìn Lý Minh Lan, lại nhìn hộp sữa chua trên bàn, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Cậu ta thầm nghĩ, có khi nào... cô Dương thật sự tin là Lý Minh Lan không gian lận?
***
Sau khi tan học, Lý Minh Lan bị cô Dương gọi lên văn phòng một lần nữa.
Lần này, cô quay lại với vẻ mặt buồn bã.
"Sao rồi? Cô Dương mắng cậu à?" Chu Phác Ngọc lo lắng hỏi.
Lý Minh Lan lắc đầu, thở dài: "Không phải."
"Vậy thì sao cậu lại buồn như thế?" Chu Phác Ngọc khó hiểu.
"Cô Dương... muốn gặp bố mẹ tớ." Lý Minh Lan rầu rĩ nói.
"Gặp bố mẹ cậu?" Chu Phác Ngọc kinh ngạc, "Tại sao?"
"Cô ấy nói... muốn nói chuyện về chuyện học hành của tớ."
"Chuyện học hành? Chẳng lẽ..." Chu Phác Ngọc đột nhiên nghĩ đến một khả năng, "Chẳng lẽ cô ấy muốn khuyên bố mẹ cậu cho cậu thôi học?"
"Tớ cũng nghĩ vậy." Lý Minh Lan rầu rĩ gật đầu.
"Đừng lo lắng quá, có khi chỉ là nói chuyện phiếm thôi." Chu Phác Ngọc vỗ vai Lý Minh Lan an ủi.
"Hy vọng là vậy." Lý Minh Lan thở dài.
"Đúng rồi, Mạnh Trạch đâu rồi?" Hồ Hàn Nhiên đột nhiên hỏi.
"Hình như cậu ấy đi vệ sinh rồi." Chu Phác Ngọc trả lời.
"Tôi đi tìm cậu ấy." Nói xong, Hồ Hàn Nhiên vội vàng chạy ra khỏi lớp.
Nhìn bóng lưng vội vàng của Hồ Hàn Nhiên, Lý Minh Lan không khỏi lo lắng.
Cô biết Hồ Hàn Nhiên thích Mạnh Trạch, nhưng Mạnh Trạch lại không hề có ý gì với cậu ta.
Cô thở dài, thầm nghĩ, tình yêu thật là phiền phức.
"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Chu Phác Ngọc huých vai Lý Minh Lan.
"Không có gì." Lý Minh Lan lắc đầu, "Tớ về nhà đây."
"Cậu cẩn thận đấy." Chu Phác Ngọc dặn dò.
Lý Minh Lan gật đầu, đeo cặp sách lên vai, rời khỏi lớp học.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang