Mạnh Trạch gọi lại.
Điêu Khôn không nghe máy.
Vài phút sau, Mạnh Trạch nhận được tin nhắn của Chu Phác Ngọc: "Lý Minh Lan, cậu đang ở đâu? Điêu Khôn có việc tìm cậu."
Lý Minh Lan không đi cùng Chu Phác Ngọc? Mạnh Trạch gọi điện thoại vào số của mình.
Đầu dây bên kia đang bận.
Cậu đứng dậy: "Tôi có việc, đi trước đây."
Vương Huy ngẩn người: "Ơ? Nhanh vậy sao? Cậu còn chưa…" Cậu ta chưa nói xong.
Mạnh Trạch đã đi ra ngoài.
Lý Nghi Gia phát hiện sắc mặt Mạnh Trạch đột nhiên lạnh đi, so với vẻ bình tĩnh thường ngày... có chút khác lạ?
*
Giữa biển người mênh mông, Mạnh Trạch như con ruồi không đầu, đâm sầm lung tung.
Trung tâm thương mại mà Lý Minh Lan và Chu Phác Ngọc đi dạo ở phía đông. Nhà hàng tổ chức họp lớp thì phải đi về phía tây.
Đèn đỏ chặn bước chân Mạnh Trạch.
Chu Phác Ngọc gọi điện thoại đến.
Hôm nay, cô ấy gọi không chỉ một lần. Ví dụ như, ở trung tâm thương mại, khi cô ấy và Lý Minh Lan cứ vòng vòng vì không biết cổng bắc ở đâu, gọi điện thoại chẳng phải tiện hơn sao? Thế mà…
Mạnh Trạch không nghe máy, mặc cho điện thoại rung lên.
Chu Phác Ngọc: "Hôm nay cậu bị làm sao vậy? Cứ không nghe máy, phải nhắn tin mới trả lời, sao cậu còn chưa đến? Người đâu rồi? Các bạn đã đến nhà hàng rồi, cậu đến nhanh lên đi."
Đèn giao thông chuyển đổi, người đi, xe dừng.
Mạnh Trạch dừng lại trước một chiếc taxi, lên xe, nói tên nhà hàng.
Tài xế liếc nhìn đèn xanh dành cho người đi bộ. Thật ra người đi bộ đi sang đường bên kia đón xe còn nhanh hơn.
Suy nghĩ của Mạnh Trạch vẫn còn ở Điêu Khôn.
Anh trai của Điêu Khôn là một tên côn đồ, nếu bị dồn vào đường cùng, hắn ta thật sự có thể làm ra chuyện phi pháp, hơn nữa hắn ta không theo kiểu "oan có đầu, nợ có chủ", việc giận cá chém thớt lên Lý Minh Lan cũng không phải là không thể.
Lý Minh Lan là một cô gái ngốc nghếch xinh đẹp, toàn thân đều là sơ hở.
Cổ áo tròn rộng thùng thình như một chiếc vòng kim cô bằng thép, Mạnh Trạch cảm thấy mình như bị siết cổ.
Lúc vị khách này lên xe, tài xế cứ tưởng cậu bị lạnh, nếu không thì trời nóng như vậy ai lại mặc áo dài tay? Lúc này thấy vị khách kéo cổ áo, tài xế lại tưởng cậu nóng, liền giảm nhiệt độ điều hòa xuống.
Lưng Mạnh Trạch như có một đàn kiến đang cắn, mỗi con kiến ngậm một viên đá, những viên đá lạnh lẽo di chuyển trên da, từ từ tan chảy, biến thành nước, thấm ướt quần áo của cậu.
Vị khách này dường như rùng mình một cái? Lại lạnh rồi? Vì vậy, tài xế lại tăng nhiệt độ điều hòa lên.
Mạnh Trạch ngồi thẳng dậy, gọi điện thoại lại.
Đầu dây bên kia của Lý Minh Lan vẫn đang bận.
Sao lại có nhiều cuộc gọi đến thế? Cậu gõ điện thoại lên đùi vài cái.
Cậu nhắn tin: "Lý Minh Lan, gọi lại cho tôi."
Xe chạy được vài phút, chiếc taxi dừng lại trước đèn đỏ.
Tốc độ Mạnh Trạch gõ điện thoại lên đùi ngày càng nhanh, cậu gọi lại lần nữa.
Lần này, Lý Minh Lan tắt máy.
Thấy vị khách phía sau đang sốt ruột, tài xế đếm giây của đèn đỏ, còn ba giây nữa, anh ta hơi nhả phanh.
Đèn xanh vừa bật sáng, chiếc taxi đã phóng nhanh, vút qua.
Mạnh Trạch tiếp tục gọi, nghe thấy tiếng thông báo tắt máy, cậu cúp máy, rồi gọi lại.
Lặp đi lặp lại, liên tục, không ngừng nghỉ.
Cuối cùng, vào một khoảnh khắc nào đó, đầu dây bên kia đã kết nối.
Hơi thở Mạnh Trạch dồn dập: "Lý Minh Lan."
"Mạnh Trạch..." Cuộc gọi bị ngắt.
Chiếc vòng kim cô của Mạnh Trạch trượt từ cổ lên, siết chặt thái dương cậu, siết đến mức đau nhói.
Cậu không cam lòng, tiếp tục gọi.
Cô lại tắt máy.
Tài xế đạp mạnh ga. Phóng nhanh lên, đến nơi rồi thì đến lượt lốp xe của anh ta bốc cháy đấy.
Con phố có nhà hàng buffet đông người qua lại, làn đường hẹp, xe vừa rẽ vào đã bị tắc ở ngã tư.
Tài xế đạp phanh, nhìn qua gương chiếu hậu: "Nhà hàng ở ngay đối diện, cậu có muốn xuống xe ở đây không?"
Mạnh Trạch định xuống xe thì nhìn thấy cô gái mặc áo trắng ngoài cửa sổ.
Tóc cô bay phấp phới, hai tay nắm chặt quai cặp, kéo về phía trước, chiếc cặp nhỏ dán chặt vào lưng cô, lại bị mái tóc đen của cô quấn lấy.
Dòng xe cộ đông đúc, xe nối đuôi nhau, xếp thành hàng trên đường.
Mạnh Trạch như đang chạy vượt chướng ngại vật, lúc thì sang trái, lúc thì sang phải, luồn lách qua khoảng trống giữa các xe.
Gần rồi.
Cậu và cô lại gần nhau hơn rồi.
Cậu gọi: "Lý Minh Lan."
Cô dừng lại, nhưng không quay đầu lại ngay.
Mạnh Trạch bước nhanh về phía trước.
Lúc này cô mới quay đầu lại.
Chưa kịp nói gì, cậu đã ôm chầm lấy cô, siết chặt vào lòng.
Ôm lấy cô, cậu xoa đầu cô, vuốt lưng cô, rồi lại vỗ nhẹ vào eo cô.
Người không sao, tim cậu mới yên ổn trở lại, hỏi: "Điêu Khôn đâu?"
"Điêu Khôn?" Lý Minh Lan vẻ mặt khó hiểu, "Không phải cậu ta bị bắt vào đồn cảnh sát rồi sao?"
Suy nghĩ của Mạnh Trạch trở lại, từng chút từng chút một, rồi nhìn xuống đất.
Điện thoại của cậu bây giờ đã rơi vỡ thành từng mảnh, thảo nào cô lại tắt máy.
Cậu hỏi: "Cậu nói chuyện điện thoại với ai?"
Lý Minh Lan vội vàng nhặt vỏ điện thoại dưới đất lên, rồi lại nhặt pin điện thoại bị rơi ra: "Mạnh Trạch, có một bạn học của cậu phiền phức quá!"
*
Hai tiếng trước.
Lý Minh Lan và Chu Phác Ngọc hẹn nhau đi trung tâm thương mại.
Chu Phác Ngọc nhìn giá trên mác, há hốc mồm. Cô ấy nói gần nhà hàng họp lớp có một con phố đi bộ, giá cả ở đó mới phù hợp với học sinh.
Hai người lên xe buýt, đi từ ĐSng tây.
Bạn học của Mạnh Trạch gọi điện đến vài lần.
Lý Minh Lan hối hận, sao lại chơi trò đổi điện thoại chứ? Khúc gỗ nhà cô bỗng nhiên được săn đón như vậy, cô không quen chút nào.
Xe buýt đến trạm. Điện thoại lại rung lên.
Lý Minh Lan đưa điện thoại ra dưới ánh nắng mặt trời, ánh sáng phản chiếu không che khuất được ba chữ "Long Chính Sơ" nhấp nháy trên màn hình.
Cô không nghe máy, nhét điện thoại vào túi quần jean. Thỉnh thoảng, cô lại lấy ra xem. Thấy Mạnh Trạch không tìm cô, cô lại cất điện thoại đi.
Việc nghe máy hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Nhà vệ sinh ở phố đi bộ rất ít, trước khi đi vệ sinh, Lý Minh Lan đưa điện thoại và cặp sách cho Chu Phác Ngọc, rồi đi xếp hàng.
Long Chính Sơ lại gọi đến. Gọi hết một lượt, lại gọi tiếp lượt thứ hai.
Chu Phác Ngọc lo lắng là người thân bạn bè của Lý Minh Lan có việc gấp, nên nghe máy: "Xin chào, tôi là bạn học của Lý Minh Lan, bây giờ cậu ấy không có ở đây. Phiền cậu mười phút nữa gọi lại nhé, cảm ơn."
Cô ấy đợi một lúc, không nghe thấy tiếng của đối phương. Cô ấy cúp máy.
Đợi Lý Minh Lan ra ngoài, Chu Phác Ngọc thú nhận với cô: "Vừa nãy có người cứ gọi điện thoại cho cậu, tớ sợ đối phương sốt ruột, nên nghe máy hộ cậu."
Lý Minh Lan sững người.
Vừa nãy Chu Phác Ngọc không nghĩ nhiều, lúc này cô ấy lại cảm thấy mình quá hấp tấp: "Xin lỗi, cậu ta tên là Long Chính Sơ. Tớ đã bảo cậu ta mười phút nữa gọi lại cho cậu."
Trong hộp thư đến của Mạnh Trạch, Long Chính Sơ là người liên lạc đầu tiên sau khi công bố điểm thi. Lý Minh Lan hỏi: "Cậu ta có nói gì không?"
Chu Phác Ngọc lắc đầu: "Không nói gì cả. Lý Minh Lan, xin lỗi, tớ tự ý nghe máy của cậu."
Chu Phác Ngọc không phải cố ý, Lý Minh Lan không thể trách mắng cô ấy ngay tại chỗ: "Không sao, đi thôi."
Không ngờ, Long Chính Sơ lại là một kẻ rảnh rỗi sinh nông nổi, cả ngày cứ gọi điện thoại không ngừng.
Điện thoại rung suốt suýt thì làm tê liệt chân trái của Lý Minh Lan.
Đối phương nhắn tin đến: "Việc gấp, kinh thiên động địa."
Lúc này đúng là lúc Mạnh Trạch đăng ký nguyện vọng, nhỡ đâu thật sự có chuyện gì đột xuất thì sao? Nếu không phải chuyện khẩn cấp, đối phương cũng sẽ không gọi nhiều cuộc như vậy chứ?
Lý Minh Lan nói với Chu Phác Ngọc một tiếng.
Chu Phác Ngọc lên nhà hàng trước.
Lý Minh Lan nghe máy của Long Chính Sơ, cô cố tình hạ giọng xuống: "A lô."
"Xin chào." Long Chính Sơ rất lịch sự, "Cho hỏi cô là chủ nhân mới của số điện thoại này phải không?"
Lý Minh Lan không trả lời, hỏi ngược lại: "Cậu có việc gấp gì sao?"
"Chủ nhân cũ của số điện thoại này bây giờ đang ở đâu? Cô và cậu ấy có quan hệ gì?"
"Đợi cậu ấy nói chuyện với cậu đi." Lý Minh Lan định cúp máy.
Đối phương lại nói: "Có việc gấp."
"Việc gì?"
"Cô quan tâm đến cậu ấy, không muốn bỏ lỡ việc gấp của cậu ấy. Cậu ấy là người kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không dễ dàng đưa điện thoại cho người khác. Tôi suy đoán, hai người có quan hệ rất thân thiết." Long Chính Sơ chậm rãi nói, "Vừa nãy cô gái nghe máy giọng nói khá cao, giọng của cô trong trẻo hơn. Cô ấy nói cô tên là Lý Minh Lan."
"Nói trọng điểm, điện thoại sắp hết pin rồi."
Long Chính Sơ cố tình bắt chước giọng điệu lạnh lùng của Mạnh Trạch: "Cô là bạn gái của cậu ấy."
"Từng từng từng từng", nhạc chuông vang lên, điện thoại tự động tắt nguồn.
Lúc ra ngoài, điện thoại còn một phần ba pin, sau khi bị Long Chính Sơ tấn công dồn dập, pin đã cạn kiệt.
Lý Minh Lan bật máy lên lại.
Điện thoại lại rung lên.
Cô suýt nữa thì mắng Long Chính Sơ. Thật khó hiểu, dài dòng, nói một đống lời vô nghĩa.
Nhưng tên người gọi đến là của cô.
Là điện thoại của Mạnh Trạch!
Cô vui mừng nghe máy: "Mạnh Trạch..." Còn chưa nói được mấy chữ, lại tắt nguồn.
Dù cô có ấn thế nào cũng không thể bật máy lên được nữa. Cô đến cửa hàng tạp hóa hỏi xem có dây sạc điện thoại Nokia không.
Bà chủ lắc đầu.
Lý Minh Lan nghĩ, lát nữa hỏi mượn điện thoại của Chu Phác Ngọc, nhắn tin cho Mạnh Trạch vậy.
Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng gọi, tay trượt một cái.
Điện thoại rơi xuống đất, rơi quá mạnh, vỏ điện thoại bị vỡ, pin văng ra.
Cô thầm kêu khổ.
Cô chỉ kịp nhặt vỏ máy, quay đầu lại nhìn, lập tức bị Mạnh Trạch ôm chặt.
Cô dựa vào vai cậu, nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của bà chủ cửa hàng tạp hóa.
Để bà chủ không nghĩ Mạnh Trạch là kẻ biến thái, Lý Minh Lan ôm eo cậu.
Mạnh Trạch hiếm khi nhiệt tình như vậy ở nơi công cộng, cô cũng ôm chặt lại, đáp trả lại sức lực của cậu.
Không ngờ câu đầu tiên Mạnh Trạch nói lại là Điêu Khôn.
*
Nửa tiếng trước, đồn cảnh sát.
Giáo viên chủ nhiệm cúi chào cảnh sát: "Cảm ơn anh, đồng chí cảnh sát."
Cô gọi vào trong: "Điêu Khôn, đi thôi."
Sắc mặt Điêu Khôn tái nhợt, e là rất lâu cũng không thể hồi phục lại được. Cậu ta bước xuống bậc thang, mũi chân chạm vào mép bậc thang, trượt chân, ngã xuống bậc thang tiếp theo.
Giáo viên chủ nhiệm vội vàng đỡ lấy: "Điêu Khôn, ngẩng đầu lên!"
Cậu ta nghe lời, ngẩng đầu lên, đôi mắt thức trắng đêm đầy tơ máu, vì xúc động mà đỏ hoe, lòng trắng đỏ ngầu đến đáng sợ.
"Không sao rồi." Giáo viên chủ nhiệm đỡ lấy vai Điêu Khôn.
Điêu Khôn vẫn không nói gì.
Cậu ta đâu biết dư luận đáng sợ đến vậy, chỉ vì cậu ta hợp tác với Thằn Lằn một lần, nên tất cả những vụ án liên quan đến Thằn Lằn đều có liên quan đến cậu ta.
Thằn Lằn chưa thành niên, còn cậu ta đã đủ mười tám tuổi.
Cậu ta là một mục tiêu, những bậc phụ huynh không đòi được công lý đã liên kết lại để đối phó với cậu ta.
Hôm qua, Điêu Khôn bị lôi vào vụ bắt nạt
học đường mà Thằn Lằn gây ra năm ngoái.
Điêu Khôn thật oan ức, năm ngoái cậu ta còn chưa quen biết Thằn Lằn.
Đêm qua, Điêu Khôn ngồi trên ghế dài lạnh lẽo trong đồn cảnh sát, cảm thấy mạng sống của mình cũng nguội lạnh theo.
Bố mẹ vì chuyện của anh trai mà cãi nhau một trận, đã chai sạn với những chuyện này rồi, lười quan tâm nữa.
Cậu ta cũng không ngờ cô chủ nhiệm lại đến.
Cậu ta đã tốt nghiệp rồi, không còn là học sinh của trường Trung học Nham Nguy nữa, càng không có mặt mũi làm học sinh của cô chủ nhiệm.
Cô chủ nhiệm vẫn đến đón cậu ta. "Điêu Khôn, cảnh sát đã điều tra rõ ràng, em bị oan."
Điêu Khôn cúi đầu.
Cô chủ nhiệm quát: "Ngẩng đầu lên, ưỡn ngực ra!"
Điêu Khôn bất đắc dĩ phải ngẩng đầu lên. Trời quang mây tạnh, vạn vật lấp lánh, nhưng lại soi rõ vẻ nhếch nhác của cậu ta.
Cô chủ nhiệm bước ra khỏi đồn cảnh sát, quay đầu lại hỏi: "Điêu Khôn, em chỉ biết dùng bạo lực để giải quyết bạo lực, nhưng em quên mất núi cao còn có núi cao hơn, lưới trời lồng lộng, em đã nhận ra lỗi sai của mình chưa?"
Cậu ta vẫn nhìn chằm chằm vào mặt trời chói chang: "Rồi ạ."
"Sai thì phải nhận, nhận rồi phải sửa. Điêu Khôn, hôm nay cô có thể đến đón em, nhưng sau này sẽ không. Tháng Chín, trường Trung học Nham Nguy sẽ có một lớp 7 mới, cô là giáo viên chủ nhiệm của họ, đây là cơ hội cuối cùng cô dành cho em."
Đầu Điêu Khôn lại cúi xuống: "Em biết lỗi rồi."
"Tự lo liệu cho tốt." Cô chủ nhiệm nói, "Đúng rồi, trưa nay các bạn có họp lớp, nếu em muốn đi thì vẫn còn kịp."
Điêu Khôn đứng khựng lại: "Cô giáo, chuyện lần trước, lúc đó em xin lỗi Lâm Uyển không phải thật lòng, em viết bản kiểm điểm cũng không phải thật lòng. Nhưng lần này, em xin lỗi cậu ấy một lần nữa."
Cô chủ nhiệm vỗ vai cậu ta, đi ra ngoài.
Điêu Khôn gọi điện cho Lâm Uyển trước.
Lâm Uyển đang đi du lịch, nghe thấy lời xin lỗi của cậu ta, liền cười: "Điêu Khôn, tốt nhất là cậu thật sự đã nhận ra lỗi sai của mình."
"Thật mà." Cậu ta đã làm một chuyện xấu, sau đó, cả thế giới đều biết.
Nếu cậu ta không hối cải thì sẽ đi theo vết xe đổ của anh trai. Anh trai cậu ta gây chuyện, đã bỏ trốn đến nơi khác. Vì vậy, cái tát của hiện thực đã đánh thức Điêu Khôn hoàn toàn.
"Lâm Uyển, tôi xin lỗi cậu."
Điêu Khôn còn nợ Lý Minh Lan một lời xin lỗi, cậu ta gọi điện thoại, nhưng lại là một người đàn ông nghe máy. Cậu ta không lập tức nhận ra đó là ai, sau đó mới chợt hiểu ra là Mạnh Trạch.
Điêu Khôn có lỗi với Lý Minh Lan, nhưng không thấy áy náy với Mạnh Trạch.
Mạnh Trạch còn đáng sợ hơn cậu ta nhiều.
Điêu Khôn muốn dằn mặt Mạnh Trạch, nhưng nhìn bóng lưng của giáo viên chủ nhiệm, Điêu Khôn không nói gì nữa.
Giáo viên chủ nhiệm đã nhắc đến họp lớp, biết đâu Chu Phác Ngọc có thể liên lạc được với Lý Minh Lan.
Điêu Khôn lại nhắn tin cho Chu Phác Ngọc.
*
Không nói đến Điêu Khôn, Lý Minh Lan nhất định phải tố cáo Long Chính Sơ.
Cô rúc vào lòng Mạnh Trạch, học theo cậu, vỗ lưng cậu, chạm vào mồ hôi ướt đẫm của cậu: "Mạnh Trạch, cậu nóng thế, mồ hôi ra nhiều quá."
"Ừ." Chỉ có Mạnh Trạch biết, lúc ở trên xe, cậu toát mồ hôi lạnh. Cậu không ngừng nghĩ, bên cạnh anh trai Điêu Khôn còn có vài tên vị thành niên giống như Thằn Lằn. Những người này ỷ tuổi còn nhỏ, hung hăng ngang ngược, không kiêng nể gì cả. Cuối cùng những suy nghĩ này hóa thành từng giọt mồ hôi lạnh và túa ra.
Lý Minh Lan sờ trán cậu. Dù có nóng đến đâu cậu cũng không cởi áo khoác ra, như một người bệnh sợ ánh sáng mặt trời. Cô vừa nhìn thấy cậu, thật sự giống như đang bị bệnh, sắc mặt trắng bệch, môi không chút máu.
Lý Minh Lan nhét các bộ phận của điện thoại vào cặp, sau đó lấy ô ra che cho Mạnh Trạch.
Khi đứng dưới tán ô, trông cậu có vẻ khỏe hơn một chút.
Cô cười híp mắt nói: "Mạnh Trạch, nếu không có tớ, ai chăm sóc cho cậu đây?" Cô rút khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cậu.
Mạnh Trạch nắm lấy tay cô: "Lý Minh Lan, cậu chính là một rắc rối lớn."
"Cậu giận vì tớ làm vỡ điện thoại của cậu sao?" Cô cũng thấy tủi thân, "Tớ đổi điện thoại của tớ cho cậu nhé."
"Nokia có thể đập quả óc chó, làm vỡ thì sợ gì, lắp lại là được." Cậu nắm lấy tay cô đang cầm ô.
"Sao cậu lại nói tớ là rắc rối?"
"Vì cậu chính là rắc rối." Chỉ cần cậu không chú ý, cô sẽ gặp chuyện. Đợi sau này cậu lên đại học ở miền bắc, một mình cô không biết sẽ gây ra bao nhiêu chuyện. Không biết người khác có thể đến bên cạnh cô kịp thời không?
Không thể.
Cô bị bệnh phải nhập viện, những người đó chỉ hỏi han qua loa trong nhóm chat, không ai đến bệnh viện thăm cô. Gõ bàn phím thì giải quyết được gì chứ?
Việc cô bắt gặp Điêu Khôn ăn trộm. Cũng không ai trong lớp nghĩ đến, nhỡ đâu Điêu Khôn trả thù, cô phải làm sao?
Bàn tay to lớn của Mạnh Trạch đặt lên đầu Lý Minh Lan: "Có rắc rối mới có động lực, tôi còn chưa lên đại học đã phải lên kế hoạch kiếm tiền rồi. Nếu không, tôi sợ không nuôi nổi cậu."
"Mạnh Trạch, cậu định nuôi tớ cả đời sao?" Cô phồng má, "Có thể tớ sẽ không thi đậu đại học."
"Không sợ, có tôi." Giọng điệu của cậu như đang dỗ dành.
Nhưng Lý Minh Lan không để tâm, giơ cao chiếc ô lên.
*
Lý Nghi Gia ngẩn người nhìn đôi nam nữ dưới tán ô nhỏ.
Là nam và nữ.
Hay là... một cặp đôi?
"Gia Gia." Một người phụ nữ trung niên tóc uốn gọi.
"Con đến ngay đây." Lý Nghi Gia đi đến bên cạnh người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ trung niên là mẹ của Lý Nghi Gia, người đứng bên cạnh là dì của Lý Nghi Gia.
Vừa nãy, không lâu sau khi Mạnh Trạch rời đi, Lý Nghi Gia đã bị mẹ gọi đi. Mẹ cô ấy nói muốn nghe ý kiến của dì.
Dì hỏi: "Gia Gia sắp đăng ký nguyện vọng rồi đúng không?"
"Ừ, nó còn chạy đi bàn bạc với bạn học. Đám nhóc đó thì biết cái gì." Mẹ Lý Nghi Gia khinh thường học sinh trường Trung học Nham Nguy từ tận đáy lòng, "Năm lớp 11, chị đã muốn Gia Gia học y. Nhưng nó nhất thời hồ đồ, nghe mấy đứa trong lớp nói học lý tốt hơn, nó điền sai nguyện vọng, bị phân vào lớp lý."
Lý Nghi Gia cúi đầu xuống.
"Sau đó chị nghĩ, ngành học của khối lý rộng hơn, nên không cho nó chuyển lớp nữa." Mẹ Lý Nghi Gia mỉm cười, "Điểm thi đại học của Gia Gia rất tốt, chị định cho nó học kiến trúc."
Lý Nghi Gia không nhịn được xen vào: "Mẹ, ngành kiến trúc phải thi vẽ phác họa, con không có năng khiếu hội họa."
Mẹ Lý Nghi Gia: "Kiến trúc không phải ngành mỹ thuật, chủ yếu là xem điểm văn hóa mà. Với điểm số của con, đi đâu cũng được các trường tranh nhau nhận. Gia Gia, con còn nhỏ, sau này lớn lên sẽ biết, mẹ nói không sai đâu, mẹ làm vậy đều là vì muốn tốt cho con."
Dì phụ họa: "Đúng vậy, Gia Gia, con không biết vẽ phác họa cũng không sao, lên đại học rồi, trường cũng có lớp dạy vẽ mà. Dượng con năm xưa cũng vậy."
Chồng của dì làm việc ở công ty bất động sản. Mẹ Lý Nghi Gia đã tính toán rồi, đây cũng là một con đường.
Trước khi rời đi, Lý Nghi Gia lại quay đầu nhìn đôi tình nhân nhỏ.
Cô gái muốn che ô cho chàng trai.
Chàng trai cứ muốn nhường ô cho cô gái, cho đến khi cậu ôm lấy vai cô, cả hai đều được che dưới tán ô nhỏ.
Nhiều năm sau, Lý Nghi Gia nghĩ, nếu hôm nay cô ấy không nhìn thấy đôi tình nhân này, cô ấy không biết gì cả, liệu Mạnh Trạch có thể mãi ung dung tự tại như vậy không?
Không có nếu như, nên Lý Nghi Gia cũng không có được câu trả lời.
*
Mạnh Trạch đưa Lý Minh Lan đến dưới nhà hàng rồi dừng lại, không đi tiếp.
"Mạnh Trạch, Mạnh Trạch, cậu không đến họp lớp sao?" Lý Minh Lan kéo nhẹ vạt áo Mạnh Trạch, "Cậu cũng là học sinh lớp 7 mà."
"Không đi." Cậu tỏ vẻ lạnh lùng.
Lý Minh Lan lè lưỡi với cậu, cô cũng đoán được, thật ra cậu thích bạn học ở trường phía bắc hơn. Không còn cách nào khác, ai bảo lớp 7 có quá nhiều học sinh cá biệt.
Cô xoay xoay chiếc ô hoa, đi lên lầu.
"Lý Minh Lan."
Cô quay đầu lại.
Hồ Hàn Nhiên đứng dưới lầu, cười với cô: "Lâu rồi không gặp, sau khi tốt nghiệp cấp ba không giống như hồi đi học, ngày nào cũng gặp nhau ở lớp, tôi không quen chút nào." Cậu ta nhuộm vài lọn tóc vàng, mặc áo bóng rổ không tay, để lộ bắp tay săn chắc.
Thư Ngố dịchNguồn: Tấn Giang