Mẹ Lý mặt mày tái mét đột nhiên lúc này mới nhớ ra: “Minh Lan từng nói, học sinh đứng đầu lớp đã kèm toán cho nó, hơn nữa, người này còn ngồi ngay sau nó.”
Bố Lý sa sầm mặt, vừa như tức giận vừa như thở dài: “Chúng ta đều sơ suất quá.”
Lý Húc Bân lo lắng nếu bố ra tay thì sự việc sẽ trở nên khó kiểm soát. “Bố, chuyện này cứ để con xử lý.”
Bố Lý phẩy tay, nói không suy nghĩ: “Lý Minh Lan chính là tai họa của nhà họ Lý.”
*Vu Ly vừa về đến nhà đã kể lại chuyện gặp Vương Nam Nhạc cho chồng: “Khoa phụ sản và khoa sản của bệnh viện đã tách ra rồi, chúng ta không thể tránh mặt được nữa.”
Chuyện xấu trong nhà bị lộ ra ngoài. Lý Húc Bân đau đầu như búa bổ: “Để anh đi nói chuyện với Nam Nhạc.”
Trưa hôm sau, Lý Húc Bân hẹn Vương Nam Nhạc ăn trưa. Để tránh tai vách mạch rừng, Lý Húc Bân đặt một phòng riêng. Lời kể của anh ngắn gọn hơn Lý Minh Lan, chỉ nói kết quả.
“Thằng đó là ai?” Vương Nam Nhạc ngồi nghiêm chỉnh, hai tay nắm chặt, đặt trên đầu gối.
Anh ta quá tự tin, anh ta nghĩ với mối quan hệ giữa anh ta và Lý Húc Bân thì nhất định sẽ cua được người đẹp trước. Anh ta đã lên kế hoạch theo đuổi Lý Minh Lan sau khi cô lên đại học.
Lý Húc Bân: “Minh Lan và cậu ta đã chia tay rồi.”
“Các người định làm thế nào? Chuyện như thế này, người thiệt thòi là con gái.”
“Nam Nhạc, tôi nói thật với cậu, chúng tôi định giữ lại đứa bé này.”
“Giữ lại?” Vương Nam Nhạc đột nhiên giơ tay lên, suýt nữa lật bàn, “Nhưng em gái cậu còn phải học đại học.”
“Đúng vậy, nó còn rất trẻ. Từ góc độ thực tế mà xét, bỏ thai là biện pháp tốt nhất. Nhưng tôi đã mất một đứa con rồi.” Lý Húc Bân nói chậm rãi, “Tôi nhớ mãi cái đêm hôm đó, Vu Ly nằm trên bàn mổ, tôi ở bên ngoài ký ba tờ giấy báo bệnh tình nguy kịch. Nam Nhạc, tôi không muốn trải qua cảm giác đó nữa.”
Vương Nam Nhạc vò nát chiếc quần tây của mình: “Cậu đã quyết định rồi, chắc chắn cậu có cân nhắc của riêng mình. Thật ra, Minh Lan sinh con xong rồi đi học cũng được.”
“Đó là kế hoạch tiếp theo.” Lý Húc Bân nâng tách trà lên, “Nam Nhạc, tôi có việc muốn nhờ cậu.”
“Cậu cứ nói.”
“Thằng nhóc đó chơi quá trớn rồi, tôi muốn đòi lại công bằng cho Minh Lan.”
“Cần gì đến cậu, cứ việc nói.”
“Mẹ tôi nói, thằng nhóc đó là học sinh đứng nhất lớp.” Lý Húc Bân uống cạn tách trà, “Nhờ cậu điều tra cậu ta.”
“Yên tâm, cứ giao cho tôi.” Vương Nam Nhạc buông nắm đấm ra, lòng bàn tay toàn mồ hôi, anh ta lạnh lùng nói, “Phải dạy cho nó một bài học.”
Vương Nam Nhạc giao du rộng rãi, lại là luật sư, tiếp xúc với cả người tốt lẫn người xấu. Những thủ đoạn ba xu, anh ta chơi còn thành thạo hơn Lý Húc Bân.
Anh ta nói với Lý Húc Bân: “Thằng nhóc đó tên Mạnh Trạch, thi đại học được điểm khá cao, nếu không có gì bất ngờ, tháng Chín sẽ vào trường danh tiếng.”
Lý Húc Bân cảm thấy khó chịu: “Nó vô tư lự nhỉ.”
“Nó đã tốt nghiệp cấp ba rồi, trường học không quản được nó nữa. Nếu làm ầm ĩ chuyện này lên, có lẽ trường đại học sẽ hủy bỏ tư cách nhập học của nó.”
Lý Húc Bân lắc đầu: “Tôi không muốn làm ầm ĩ, như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Minh Lan.”
“Húc Bân, tôi có một ý tưởng.”
“Cậu nói đi.”
“Bây giờ, thằng nhóc đó chỉ mới hoàn thành giai đoạn thi đại học, nếu nó không đến trường đại học làm thủ tục nhập học thì trường đại học không thể nhập học cho nó, nó sẽ không thể đi học.”
“Cậu có cách nào?” Dù em gái không học trường mỹ thuật, thì vẫn có thể lấy được bằng cấp. Bây giờ mang thai sinh con, đành phải từ bỏ việc học.
Thằng nhóc đó lại đỗ đạt, ung dung tự tại.
Lý Húc Bân nuốt không trôi cục tức này.
Vương Nam Nhạc hỏi: “Cậu có muốn gặp cậu ta không?”
“Tôi sợ gặp nó rồi sẽ không kiềm chế được mà đánh nó một trận, lại thành ra tôi phạm pháp.” Chỉ cần nhắc đến người này, Lý Húc Bân đã nghiến răng nghiến lợi.
“Thế này đi, để tôi ra mặt. Tôi sẽ gặp cậu ta với tư cách là luật sư của Minh Lan.”
Lý Húc Bân đồng ý.
*
Mạnh Trạch lại đến khu vực sách dành cho trẻ sơ sinh của nhà sách Tân Hoa.
Khách hàng đến đây hoặc là phụ nữ mang thai, hoặc là đã làm mẹ. Hầu hết họ đều có người đi cùng.
Chỉ có vài người đến một mình.
Một thiếu niên dáng vẻ học sinh đứng ở đây trông khá lạc lõng. Mạnh Trạch chọn vài cuốn sách, thanh toán rồi về nhà.
Trong sách miêu tả những tác hại của việc sảy thai và phá thai ở phụ nữ, từng trường hợp một, vô cùng thảm khốc.
Cậu gập sách lại, nảy ra một ý nghĩ hoang đường.
Nếu giữ lại đứa con của cậu và Lý Minh Lan… cậu sẽ không thể đi miền Bắc nữa. Nhưng năm nay cậu chỉ đăng ký một nguyện vọng, duy nhất một nguyện vọng.
Muốn ở lại miền Nam, cậu chỉ có thể ôn thi lại, hoặc chuyển học bạ đến đây.
Cậu có đi học hay không cũng không sao, nhưng một học sinh cấp ba đi làm thêm liệu có thể nuôi sống một gia đình không?
Kẹo cao su cậu nhai đã hết vị.
Hút thuốc cũng nhạt nhẽo, cậu lại đổi sang một loại thuốc lá vị đậm, hút vài hơi, khiến mình bị sặc.
Cách liên lạc với Lý Minh Lan của cậu chỉ có một số điện thoại, một tài khoản QQ.
Điện thoại của cô luôn tắt máy, cô cũng không đăng nhập QQ.
Trong nhóm lớp, Chu Phác Ngọc hỏi: “Lý Minh Lan đi đâu rồi? Mấy ngày nay không liên lạc được.”
Không ai biết tung tích của cô.
Căn nhà trống không, dấu vết của bức ảnh gia đình trên tường càng trở nên trắng toát.
Mạnh Trạch nhớ ra, cậu và Lý Minh Lan chưa từng chụp ảnh chung.
Cậu thậm chí còn không có ảnh tốt nghiệp lớp 12.
Khi trường phát ảnh tốt nghiệp, cậu đã đi miền Bắc.
Nhà trường không sắp xếp gửi ảnh.
Cậu cũng không hỏi. Cậu còn chẳng thèm ảnh tốt nghiệp của lớp học cùng hai năm rưỡi ở miền Bắc, huống chi là lớp 12/7 ở Nham Nguy chỉ mới học nửa năm.
Đúng rồi, Vương Huy từng vô tình chụp một bức.
Vương Huy suy nghĩ một chút: “Hình như là lần thi đấu cầu lông đó?”
“Ảnh đâu?”
“Ồ, lúc đó tôi kẹp trong một túi hồ sơ, nhưng bị bố tôi nhìn thấy. Ông ấy thấy tôi không lo học hành nên đốt hết ảnh rồi.” Vương Huy cũng rất tiếc.
Mạnh Trạch không phải người mê tín, nhưng lại không thể không giải thích, đây là ý trời.
Cậu và Lý Minh Lan, không có một tấm ảnh kỷ niệm nào.
*
Có một số lạ gọi đến.
Sau kỳ thi đại học, Mạnh Trạch đã nhận được hàng chục cuộc gọi lạ, cậu lười nghe máy.
Đối phương kiên trì không bỏ cuộc.
Mạnh Trạch chợt có linh cảm, nhấn nút nghe.
Đối phương họ Vương, tự xưng là luật sư của Lý Minh Lan.
Mạnh Trạch hẹn gặp luật sư Vương ở quán cà phê.
Mạnh Trạch đến trước, gọi một ly cà phê đen đắng.
Vương Nam Nhạc mặc vest, lịch sự nho nhã. Lần đầu gặp mặt, anh ta còn chưa ngồi xuống đã đưa danh thiếp: “Chào cậu, tôi tên là Vương Nam Nhạc, là luật sư.” Dù trong lòng căm hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng Vương Nam Nhạc vẫn giữ đủ lễ độ trên mặt.
“Ngồi đi.” Mạnh Trạch không lịch sự chút nào, thậm chí còn không nói một chữ “mời”.
Cậu nhìn vị “luật sư của Lý Minh Lan” này. Anh ta gần ba mươi tuổi, trông là một người từng trải.
Vương Nam Nhạc cũng đang đánh giá Mạnh Trạch.
Tên nhóc bất ngờ xuất hiện này có ngoại hình khá tốt, hồ sơ cho thấy là một học sinh xuất sắc. Nhưng tuổi còn trẻ mà đã bị sắc dục che mờ lý trí, như một quả táo độc.
Vương Nam Nhạc ngồi xuống: “Tôi được cô Lý Minh Lan ủy thác, đến đây để giải quyết vấn đề giữa hai người.”
“Vấn đề giữa chúng tôi không phải là chuyện người ngoài có thể can thiệp.”
“Tôi có thể ngồi ở đây, chính là đã được cô ấy cho phép.”
“Luật sư Vương.” Mạnh Trạch cầm lấy tấm danh thiếp, “Tôi và cô ấy là chuyện tình cảm nam nữ, không liên quan đến pháp luật.”
“Thật ra, chúng tôi làm luật sư cũng nhận những vụ việc nhỏ nhặt.” Vương Nam Nhạc bắt chéo chân, ung dung nói, “Người ủy thác của tôi nói thẳng, cô ấy quyết định chấm dứt mối quan hệ giữa hai người, cô ấy đã quyết định bỏ thai.”
Tai Mạnh Trạch như bị kim châm: “Khi nào?”
“Hôm qua đã phẫu thuật rồi.”
“Tôi không tin. Lý Minh Lan rõ ràng rất thích đứa bé đó.”
“Phụ nữ mang thai chịu ảnh hưởng của hormone, cách suy nghĩ sẽ có chút khác biệt. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô ấy đã lấy lại được lý trí.”
Lý Minh Lan nào có lý trí gì chứ? Mạnh Trạch hỏi: “Cô ấy ở đâu? Tôi muốn gặp cô ấy.”
Vương Nam Nhạc hơi ngẩng đầu: “Phá thai cũng là phẫu thuật, cơ thể cô ấy khá yếu, không tiện gặp cậu.”
“Cô ấy thế nào rồi?”
Vương Nam Nhạc nhướn mày: “Cô ấy không muốn dây dưa gì với cậu nữa.”
Mạnh Trạch mặt không cảm xúc.
Không muốn đứa bé, là quyết định ban đầu của cậu.
Khi cậu đã chấp nhận số phận, chuẩn bị nuôi cô và con, thì đến lượt cô nhẫn tâm từ bỏ.
Vương Nam Nhạc không nhìn thấy mồ hôi lạnh túa ra trên lưng Mạnh Trạch, chỉ cảm thấy thiếu niên này bình tĩnh đến mức không giống người mười tám tuổi: “Ngoài ra, chúng tôi còn có yêu cầu khác.”
Mạnh Trạch không nói gì.
“Cậu tự nguyện thôi học.” Giọng Vương Nam Nhạc trở nên nghiêm khắc, không có chỗ cho sự thương lượng, “Và hứa sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa.”
Mạnh Trạch lạnh lùng hỏi: “Là điều kiện của Lý Minh Lan?”
“Phá thai khó tránh khỏi việc tổn thương cơ thể phụ nữ, sau phẫu thuật cô ấy cần phải tịnh dưỡng, chỉ có thể tạm thời nghỉ học. Tôi biết bố mẹ cậu vừa ly hôn, cả nhà chia ba nơi sinh sống, cậu là học sinh, không bồi thường nổi phí tổn thất tinh thần. Chúng tôi thỏa hiệp, cậu thôi học coi như là bồi thường.” Vương Nam Nhạc dừng lại một chút, đừng nói Lý Húc Bân muốn đánh người, Vương Nam Nhạc cũng muốn, “Không quá đáng chứ?”
“Tôi muốn gặp Lý Minh Lan, tôi muốn cô ấy tự mình nói với tôi.”
“Điều này không nằm trong phạm vi công việc của tôi.” Vương Nam Nhạc xòe hai tay, “Cô ấy không muốn gặp cậu.”
“Không gặp được người, làm sao tôi biết những lời anh nói có phải là ý của cô ấy hay không.”
Vương Nam Nhạc lấy ra một tờ giấy ủy quyền từ cặp tài liệu: “Mời cậu xem qua.”
Mạnh Trạch lại đẩy ra: “Bảo cô ấy tự đến nói chuyện với tôi.”
Vương Nam Nhạc lại cất giấy ủy quyền vào cặp tài liệu.
Anh ta đang đánh cược, đánh cược Mạnh Trạch sẽ không xem.
Trên tờ giấy ủy quyền này thật ra là chữ ký của Lý Húc Bân, chứ không phải chữ viết của Lý Minh Lan.
Chuyện đã không giấu được nữa, nhưng Lý Minh Lan không chịu nói bố của đứa bé là ai.
Bố Lý kiên quyết nói: “Cả nhà đều biết nó là ai, học sinh đứng đầu lớp.”
Lúc này Lý Minh Lan mới miễn cưỡng gật đầu.
Bố Lý nói: “Con đừng đi gặp nó nữa. Anh con sẽ đi nói chuyện rõ ràng với nó.”
Lý Minh Lan suy nghĩ một chút: “Nói với cậu ấy là đã bỏ đứa bé rồi, từ nay về sau coi như không quen biết.”
Cô không trả thù là vì cô vẫn còn nhớ đến người này.
Nghĩ đến đây, Vương Nam Nhạc vừa tức giận vừa cay đắng.
“Nhóc con, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.” Vương Nam Nhạc nghiêng người về phía trước, nói nhỏ, “Khi cần thiết, chúng tôi sẽ áp dụng biện pháp mạnh.”
Mạnh Trạch chờ đợi lời tiếp theo của Vương Nam Nhạc.
Vương Nam Nhạc lấy ra một túi hồ sơ, đặt lên bàn: “Bố cậu khi quản lý một dự án, đã cấu kết với khách hàng, phê duyệt một loại nguyên vật liệu không đạt tiêu chuẩn ngành vào công trường.”
Vương Nam Nhạc vừa điều tra Mạnh Trạch, vừa điều tra bố mẹ cậu. Biết được bố cậu đã đi miền Bắc, Vương Nam Nhạc đã bay một chuyến đến đó.
Thu hoạch rất lớn.
Bố Mạnh Trạch đã dây vào đào hoa trại, người phụ nữ bên cạnh ông ta nắm giữ nhược điểm của ông ta, tuyên bố sẽ trả thù ông ta.
Vương Nam Nhạc tình cờ gặp cảnh đó, bắt chuyện với người phụ nữ kia, hai người nhanh chóng đạt được thỏa thuận.
Mạnh Trạch mở túi hồ sơ, nhanh chóng xem qua: “Anh đang đe dọa tôi?”
“Chúng tôi không muốn đi đến bước đường đó, nhưng khi cần thiết, sẽ áp dụng mọi biện pháp.” Vương Nam Nhạc đứng dậy, “Chàng trai trẻ, hãy suy nghĩ cho kỹ, chỉ cần cậu tự nguyện thôi học, hứa sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy, tôi đảm bảo sẽ mãi mãi giữ kín bí mật của bố cậu. Nếu không, một khi khởi động thủ tục pháp lý, bố cậu sẽ phải đối mặt với án tù.”
*
Mạnh Trạch uống cạn ly cà phê.
Cà phê của quán này pha còn đắng hơn trước, thảo nào làm ăn ế ẩm.
Cậu gọi điện cho bố mình.
Ông Mạnh ngạc nhiên, lần trước con trai liên lạc với ông là vì cậu bạn học tên Điêu Khôn. Ông hỏi: “Mạnh Trạch, có phải gặp chuyện gì rồi không?”
“Bố, lâu rồi không liên lạc.” Mạnh Trạch thản nhiên nói, “Dạo này bố sống thế nào?”
“Cũng được.” Ông Mạnh cười cười, “Bố sẽ ở miền Bắc đến tháng Tám, cuối tháng Tám con cũng đến trường làm thủ tục nhập học đúng không? Bố sẽ đưa con đi.”
Mạnh Trạch chỉ đáp lại một chữ: “Vâng.”
Ông Mạnh rất ít khi nói về công việc ở nhà, Mạnh Trạch không thể vạch trần lỗi lầm của bố trước mặt ông. Mạnh Trạch lại liên lạc với Long Chính Sơ.
Long Chính Sơ nhận được điện thoại, cười ha hả: “Tôi còn tưởng cậu trọng sắc khinh bạn, mải mê ôm mỹ nhân mà quên mất tôi rồi.”
Mạnh Trạch hỏi: “Cậu từng nói có một người phụ nữ đến nhà tôi gõ cửa.”
“Đúng vậy.”
“Sau đó còn gặp lại không?”
“Có, bà ta rất kiên trì.”
“Bố tôi xử lý thế nào?”
“Bà ta làm ầm ĩ một hai lần. Tôi nhìn thấy từ ban công bố cậu kéo vali, chặn xe đi mất, sau đó không gặp lại ông ấy nữa.” Long Chính Sơ không đùa nữa, “Hình như bà ta không biết bố cậu đã rời đi, bà ta cứ cách ba hôm lại đến một lần, nói chuyện rất to, không chừng ngày nào đó bà ta sẽ phá cửa nhà cậu.”
“Bà ta nói gì?”
“Nghe giọng điệu của bà ta…” Vì Mạnh Trạch gọi điện đến hỏi, chuyện này không đơn giản, Long Chính Sơ cũng không vòng vo, “Tôi đoán, bố cậu có chuyện gì đó bị bà ta nắm thóp.”
Mạnh Trạch im lặng.
Long Chính Sơ lại hỏi: “Có rắc rối gì sao?”
“Không có gì, vậy nhé.” Mạnh Trạch ra ban công hút thuốc.
Bức ảnh gia đình của nhà họ Mạnh đã được cậu gỡ xuống từ lâu, cất vào thùng đồ. Nhà họ Mạnh đã trở thành hồi ức.
Vương Nam Nhạc là luật sư. Nói về luật pháp, nói về bằng chứng, anh ta là người chiến thắng, anh ta nói anh ta là luật sư của Lý Minh Lan.
Mạnh Trạch biết Vương Nam Nhạc là do nhà họ Lý mời đến, anh ta đại diện cho lập trường của nhà họ Lý. Là nhà họ Lý không muốn đứa bé, là nhà họ Lý muốn cậu thôi học.
Những kẻ tầm thường đó ngoài việc thèm muốn nhan sắc của Lý Minh Lan thì chẳng biết làm gì khác.
Chỉ có cậu mới có thể nuôi cô và con của họ. Điều kiện tiên quyết là cô ở bên cậu, con của họ cũng ở đó.
Đứa bé không còn, Lý Minh Lan cũng biến mất. Giả thuyết không thành lập, mọi thứ trở về hiện thực.
Khuôn mặt Mạnh Trạch chìm trong làn khói trắng mù mịt, cúi gằm xuống, rất lâu không ngẩng lên.
Lý Minh Lan giận dỗi, nói bơ là bơ luôn. Cô luôn là người nhẫn tâm.
*
Vương Nam Nhạc nhận được hồi âm của Mạnh Trạch, không hề ngạc nhiên.
Vương Nam Nhạc biết Mạnh Trạch không có lựa chọn nào khác.
Quả nhiên, Mạnh Trạch nói: “Tôi thôi học, nhưng tôi muốn gặp cô ấy.”
“Thân chủ của tôi không đồng ý.” Vương Nam Nhạc lạnh lùng cúp điện thoại. Anh ta đoán được Mạnh Trạch sẽ đồng ý, người con trai nào có thể trơ mắt nhìn bố mình vào tù?
Vương Nam Nhạc nói với Lý Húc Bân: “Mạnh Trạch đồng ý thôi học, sau này cậu ta sẽ không gặp Minh Lan nữa.”
Nhà họ Lý thở phào nhẹ nhõm, không nhắc đến chuyện này nữa.
Lý Minh Lan đến một nơi khí hậu ôn hòa quanh năm để dưỡng thai.
Lý Húc Bân nói là đi giải quyết hậu quả cho em gái, nhưng dù sao cũng có chút oán trách, anh không hề thân thiện với em gái.
Vu Ly khuyên nhủ: “Minh Lan bây giờ đang trong giai đoạn đặc biệt, em đi khám thai cùng nó rồi, bác sĩ nói đứa bé rất khỏe mạnh, nhưng tâm trạng của người mẹ không được ổn định lắm, anh đừng cau có nữa, lỡ như Minh Lan bị trầm cảm trước và sau sinh thì sao? Chẳng lẽ anh thấy thoải mái trong lòng?”
“Nó biết tình yêu là gì sao? Mê muội rồi tự hại mình.” Lý Húc Bân nói, “So với tức giận, anh càng thấy buồn cho nó hơn.”
Vu Ly: “Cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Lý Húc Bân: “Bố nói, sau khi nó sinh con xong sẽ đưa nó ra nước ngoài, tránh để nó bị người ta dị nghị, sau này chúng ta sẽ coi con của Minh Lan như con ruột của mình.”
Vu Ly gật đầu, ôm lấy chồng: “Nghĩ theo một hướng khác, có lẽ là ông trời bù đắp cho chúng ta nỗi đau không có con.”
Lý Húc Bân ôm vợ: “Haiz, đúng là một món nợ ân tình rắc rối.”
Mấy ngày sau, Lý Minh Lan gọi điện đến hỏi: “Anh, anh chị sẽ không đi dạy dỗ cậu ấy chứ?”
Lý Húc Bân thản nhiên trả lời: “Anh chị đâu phải xã hội đen, dạy dỗ kiểu gì?”
“Đường ai nấy đi, anh, em mong anh chị có thể buông bỏ.” Người trong cuộc đã nói như vậy.
Lý Húc Bân là người ngoài cuộc lại sắp tức nổ phổi: “Em đừng suy nghĩ lung tung, chăm sóc bản thân cho tốt, bố đã thuê một người giúp việc có kinh nghiệm cho em, gặp chuyện gì không hiểu thì cứ nghe theo bà ấy, khi nào rảnh anh sẽ đến thăm em, nhưng mà, tâm trạng của bố mẹ thế nào thì em cũng biết, họ vẫn còn đang giận.”
“Anh, anh khuyên bố mẹ giúp em, giận thì giận, đừng giận đến mức ảnh hưởng sức khỏe.”
“Em lại nghĩ thông suốt rồi đấy.” Lý Húc Bân nghiến răng nghiến lợi.
“Có lẽ đây chính là ý trời, không lâu nữa, con của em cũng là con của anh và chị dâu.” Không cần lo lắng phải từ bỏ con, không cần lo lắng con không được hưởng tình phụ tử, thật đáng mừng.
Ngày nào Lý Minh Lan cũng đi dạo trong công viên, miêu tả từng cành cây ngọn cỏ cho con nghe.
Cô tự bịa chuyện, kể chuyện cổ tích, không kể chuyện đau buồn, cô có lý do chính đáng để hát ru cho con mỗi ngày.
Trong căn nhà lớn, chỉ có cô và người giúp việc.
Cô hát vang trong phòng: “Dưới cầu lớn trước cửa, một đàn vịt bơi qua, hãy mau đến đếm xem nào, hai bốn sáu bảy tám, quác quác quác quác…”
Người giúp việc thắc mắc: “Cô gái nhỏ bị trầm cảm trước khi sinh này lại khá hay cười.”
Lý Minh Lan không xem bất kỳ tin tức tiêu cực nào, cô cười nói vui vẻ, dù ốm nghén hành hạ đến mức nào cô cũng không than vãn, sợ rằng chút khó chịu của mình bị con nghe thấy sẽ tưởng cô không thích nó.
Cô muốn dành cho con tình mẫu tử vĩ đại nhất.
Cô vuốt ve bụng bầu.
Về bố của đứa bé, cô chỉ nói một câu: “Bố con là người đàn ông rực rỡ nhất trên thế giới.”
Cậu cái gì cũng tốt, chỉ là không thích cô.
Lý Minh Lan từng nghĩ, Mạnh Trạch tính cách kỳ quặc, có vài mặt còn có gen biến thái, cộng thêm bản thân cô không phải người an phận, đứa bé này thừa hưởng gen của hai người, không được an toàn cho lắm.
Cô nói với anh trai: “Người làm bố ấy, trong xương cốt còn nổi loạn hơn cả em.”
Lý Húc Bân trầm mặt: “Sao? Định sinh ra một đứa ăn chơi lêu lổng à?”
Lý Minh Lan: “Em chỉ là nhắc nhở anh thôi.”
Lý Húc Bân: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ giáo dục đứa trẻ này thành một trụ cột quốc gia có chính nghĩa, có đạo đức.”
Trụ cột quốc gia? “Nghe không giống con của em và người đó lắm.”
“Nó là con của Lý Húc Bân anh, anh sẽ không để nó đi đường tà.”
Lý Minh Lan bế con lên: “Anh, em đã đặt tên cho nó rồi, tên là Lý Thâm.”
“Ừ.” Lý Húc Bân nói, “Hiểu rõ đại nghĩa, rất được lòng người.”
Lý Minh Lan nào có nghĩ đến những điều này, cô cảm thấy chữ này bao hàm tính cách của Mạnh Trạch.
Cô chúc cậu dũng cảm tiến về phía trước, tương lai rực rỡ.
Cô đã đặt dấu chấm hết cho tuổi thanh xuân của mình.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang