Sự chú ý của Lý Minh Lan đều dồn vào đứa bé.
Lý Thâm ngồi trên ghế trẻ em, cậu bé rất ngoan, khẽ đung đưa đôi chân mũm mĩm ngắn ngủn.
Đôi mắt Lý Minh Lan tràn đầy ý cười, vuốt ve tấm lưng nhỏ bé của cu cậu.
Xe rẽ vào một góc cua. Lý Thâm đột nhiên nghiêng đầu, ngẩng mặt lên: “Cô.”
“Ơi!” Lý Minh Lan đáp.
Cậu bé chỉ ra ngoài cửa sổ xe: “Kia là trường mẫu giáo của con.”
Cô cúi đầu áp mặt vào má con trai: “Khi nào cô được nghỉ, cô sẽ đưa đón con đi học được không?”
Vu Ly tiếp lời: “Dạo này công việc của chị rất bận. Thâm à, trước kỳ nghỉ đông cứ để cô chơi với con, con phải nghe lời cô nhé.”
Lý Thâm ngoan ngoãn gật đầu.
Lý Húc Bân lái xe về nhà mình: “Tối qua, ông nội đột nhiên có việc, bố mẹ đã đến đó rồi.”
Lý Minh Lan quan tâm hỏi: “Sức khỏe của ông nội thế nào rồi ạ?”
“Không có gì nghiêm trọng. Nhưng bệnh vặt thì không ít.” Lý Húc Bân nói, “Em ngồi máy bay lâu như vậy cũng mệt rồi, nghỉ ngơi một ngày đi, ngày mai chúng ta đến thăm ông.”
Sắp đến giờ ăn cơm. Vu Ly đã chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn ngon, chỉ cần hâm nóng lại là có thể dọn lên bàn.
Lý Minh Lan nói muốn phụ giúp.
Vu Ly thương em gái: “Em chơi với Thâm đi, nó ngoan l.”
Lý Minh Lan cười với chị dâu.
Lý Thâm có một chiếc ghế cao dành riêng cho mình, ở độ tuổi này, cậu bé không thể tự trèo lên được.
Lý Minh Lan bế cậu bé lên, đặt cậu bé lên ghế cao.
Lý Thâm ngồi ngay ngắn, cầm chiếc thìa và bát sứ bé xíu của mình.
Lý Minh Lan trêu cậu bé: “Có muốn cô đút cho con ăn không?”
Lý Thâm nghiêm nghị nói: “Con tự ăn được.”
“Con thích ăn món gì?”
“Bố nói, lúc ăn cơm không được làm phiền người khác.”
Lý Minh Lan bị đứa bé dạy dỗ ngược lại. Cô cười, đột nhiên phát hiện đứa bé đang cau mày.
Cô có đôi mắt biết cười, nhưng lông mày và đôi mắt của đứa bé lại không hề có chút thân thiện nào của cô... giống hệt người kia.
Nhà họ Lý đến thăm ông nội Lý.
Ông nội Lý vẫn đang bị ốm, lì xì cho Lý Thâm một bao lì xì.
Lý Thâm cảm ơn: “Chúc ông cố sức khỏe.”
Ông nội Lý ôm chắt trai, cười híp cả mắt.
Khuôn mặt ai nấy đều rạng rỡ. Lý Thâm áp mặt vào má ông cố, là người bình tĩnh nhất.
Lúc Lý Thâm mới sinh ra, Lý Minh Lan thấy may vì con trai không khóc không quấy. Đến lúc này, cô lại băn khoăn, tại sao con không cười?
Lý Minh Lan gặp bố mẹ một lúc, sau đó vẫn về nhà anh trai ở.
Đến ngày cô đón con tan học, cô vui mừng khôn xiết, như thể mình trở lại tuổi thơ, bước chân như bay.
Cô giáo nhìn thấy khuôn mặt lạ, hỏi: “Cho hỏi cô là?”
“Tôi đến đón Lý Thâm.”
Cô giáo xác nhận lại: “Trước đây chưa từng gặp cô, cô là gì của bé?”
“Tôi là cô của bé.” Lý Minh Lan mỉm cười nhìn con trai.
Lý Thâm trong lớp học đang nhìn cây lớn ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Những đứa trẻ bên cạnh la hét ầm ĩ.
Lý Thâm không hề bị ảnh hưởng.
Cô giáo gọi: “Lý Thâm, cô của con đến đón con này.”
Lý Thâm nhìn sang.
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Lý Minh Lan, cậu bé không hề tỏ ra vui mừng. Cậu bé đứng dậy khỏi chiếc ghế đẩu nhỏ, cầm chiếc ba lô mini bên cạnh, vẫy tay chào cô giáo: “Tạm biệt cô.”
Sau đó, lại lễ phép nói: “Cô.”
Giờ tan học, trong và ngoài trường mẫu giáo đều ồn ào náo nhiệt, duy chỉ có Lý Thâm được Lý Minh Lan dắt tay lại đặc biệt yên lặng.
Cô hỏi: “Thâm à, cô đến đón con, con có vui không?”
Lý Thâm ngẩng khuôn mặt tròn lên, cậu bé bị ánh nắng chiều làm híp mắt: “Vui ạ.”
Lý Minh Lan che nắng cho cậu bé: “Nhưng sao con không cười?”
“Bố cũng không cười.”
“Bố” mà Lý Thâm nói đương nhiên là Lý Húc Bân, nhưng Lý Minh Lan theo phản xạ có điều kiện lại nghĩ đến người nào đó, dù có thi được hạng nhất khối thì sắc mặt cũng như nhà có đám tang vậy.
Cô xua đi hồi ức về người kia: “Nhưng mẹ thích cười mà.”
“Con là con trai, con phải giống bố. Con không cười.” Lý Thâm nói rất kiên quyết.
*
Lý Minh Lan đợi anh trai về nhà, liền nghiêng đầu quan sát.
Lý Húc Bân đã lâu không gặp em gái tinh nghịch, anh vô cùng nhớ nhung, nhưng trên mặt vẫn không hề gợn sóng: “Thâm đâu rồi?”
“Chị dâu đang tắm cho con.” Lý Minh Lan nhăn mũi, “Thâm nói chỉ cho mẹ tắm cho con thôi.” Cô lại thành người ngoài rồi.
“Ừ.”
Cô chọc chọc vai anh trai: “Anh, anh suốt ngày cau mày, làm hư cả Thâm rồi.”
“Đây gọi là điềm tĩnh.”
Bốn tuổi không phải là độ tuổi nên điềm tĩnh. Cô hỏi: “Có phải là Thâm không thích cười không?”
Chuyện em gái có thể phát hiện ra sao Lý Húc Bân lại không nhận ra được. Anh không nhắc đến một nửa gen khác của Lý Thâm: “Thâm rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn, từ nhỏ đã có thể không thể hiện buồn vui trên mặt.”
“Nói bậy.”
“Em tưởng ai cũng giống như em, suốt ngày cười cười nói nói, chẳng nghiêm túc gì cả.”
Cuộc trò chuyện của hai anh em chuyển từ cửa ra vào sang phòng khách.
Lý Húc Bân cởi áo vest, nới lỏng cà vạt: “Ở nước ngoài thế nào? Em ra ngoài có quen không?”
Lý Minh Lan kêu lên: “Anh, bây giờ anh mới hỏi câu này thì có phải là quá muộn rồi không?”
“Cho dù đày em ra ngoài vũ trụ, em cũng có thể tìm thấy niềm vui.”
“Làm gì có niềm vui nào.” Cô nhấc chân lên, ngồi lên tay vịn ghế sô pha, “Anh, em bận lắm.”
“Bận gì? Anh tưởng em sẽ về nước hai lần một năm.” Em gái nhà anh chỉ mong sao ôm con trai hai mươi bốn tiếng một ngày.
“Học phí trường nghệ thuật đắt đỏ, chi phí sinh hoạt lại cao, em phải tiết kiệm lắm mới dành dụm được...” Lý Minh Lan giơ ngón trỏ lên, “tiền vé máy bay một lần.”
Lý Húc Bân khựng lại: “Có phải thiếu tiền sinh hoạt không?”
“Năm nay em hai mươi ba tuổi, con cũng bốn tuổi rồi. Anh, anh đừng coi em là trẻ con nữa, anh và bố mẹ đã vất vả vì em rất nhiều, em thấy rất áy náy, bây giờ hễ rảnh rỗi là em đi làm thêm, tự kiếm tiền.”
Lý Húc Bân muốn mắng em gái, có ghế sô pha không ngồi, ngồi tay vịn làm gì? Nhưng lời nói ra lại thành tiếng thở dài: “Mấy năm nay, em vất vả rồi.”
“Anh và chị dâu nuôi con cũng không dễ dàng phải không?”
“Thâm rất hiểu chuyện, là một đứa trẻ cực kỳ thông minh.”
Lý Minh Lan muốn lật đổ ảnh hưởng di truyền của người nào đó, để con trai trở nên lạc quan yêu đời giống như cô.
Nhưng nghĩ lại, con trai thừa hưởng trí tuệ của người kia cũng không tệ.
*
Không ai nhắc đến chuyện cấp ba của Lý Minh Lan, cô không còn đi qua trường Nham Nguy nữa.
Nhưng đi đường lại nghe thấy người ta nói trường Nham Nguy dạo này đang thi công, tiếng ồn rất lớn, ảnh hưởng đến việc học của học sinh.
Lại thi công? Khi Lý Minh Lan học lớp 12, trường cũng đang sửa chữa nhà thi đấu.
Năm đó đã là quá khứ, những người trong quá khứ đang bôn ba trên hành trình của riêng mình, có lẽ sẽ có lúc gặp lại nhau.
Giả sử một ngày nào đó gặp lại Mạnh Trạch, chắc chắn anh sẽ tràn đầy khí thế.
Cô cũng không thể thua kém.
Người bạn học đầu tiên mà Lý Minh Lan tình cờ gặp lại không phải là Mạnh Trạch.
Hôm đó, cô dắt Lý Thâm đi siêu thị, đột nhiên nhìn thấy một cái đầu ló ra phía trước.
Là lớp phó.
Cô hoảng hốt cúi người xuống, nấp sau kệ hàng: “Thâm à, cô chơi trốn tìm với bạn học, chúng ta lén trốn nhé.”
Lý Thâm ngẩng đầu lên hỏi: “Cô cũng chơi trốn tìm sao?”
Lý Minh Lan dắt tay con trai, vừa lùi lại phía sau, vừa dỗ dành: “Thâm à, ở trường mẫu giáo con có chơi trốn tìm với các bạn không?”
Lý Thâm bước những bước chân ngắn, chạy theo cô: “Con không thích chơi.”
“Tại sao?” Chẳng lẽ con trai cũng không hòa đồng?
“Con tìm thấy họ rất nhanh, nhưng họ không tìm thấy con.” Lý Thâm lắc đầu, “Không vui.”
Lý Minh Lan lại thò đầu ra.
Không thấy lớp phó nữa.
Cô không dám nán lại, bế Lý Thâm lên, nhanh chóng về nhà.
*
Từ buổi họp lớp năm năm trước, Lý Minh Lan không còn gặp lại họ nữa.
Khả năng nói dối của cô khá kém, nhỡ đâu cô để lộ sơ hở, các bạn học đoán ra cô đã sớm sinh con, chắc chắn sẽ bàn tán. Đặc biệt là trong lớp có hai kẻ lắm chuyện là Điền Tân và Trịnh Khắc Siêu.
Cô không muốn con bị người khác xì xào bàn tán.
Lý Minh Lan đã kết bạn mới ở nước ngoài. Trong đó, cô thân thiết nhất với một cô gái tên là Thôi Bội Di.
Hai người có một điểm chung, đều là do bố sắp xếp ra nước ngoài, không có kế hoạch gì cho tương lai.
Thôi Bội Di về nước muộn hơn Lý Minh Lan hai ngày, nhưng cô ấy không chịu ngồi yên, gọi điện thoại nói: “Minh Lan, tớ hơi chán, muốn đến thành phố của cậu chơi. Tớ chưa từng đến miền Nam.”
“Tớ không rảnh rỗi như cậu, tớ có rất nhiều việc phải làm.” Lý Minh Lan bận chơi với con trai.
“Yên tâm đi. Tớ đâu có bắt cậu làm hướng dẫn viên du lịch cho tớ, tớ chỉ gặp cậu một chút thôi, thời gian còn lại tớ tự chơi.”
“Được.” Lý Thâm chưa được nghỉ đông, ban ngày Lý Minh Lan không có việc gì làm.
“À đúng rồi, một mình tớ đi thì buồn chán lắm, tớ đã rủ Diêu Hi Tân đi cùng rồi, coi như là du lịch hai người.”
Lý Thâm vừa tắm xong, thay áo len trắng sạch sẽ và quần bông, được Vu Ly dắt tay đi ra.
Lý Minh Lan không còn tâm trạng để nói chuyện nữa, nói: “Được.”
*
Hầu hết các bạn học lớp 12/7 đều đã tốt nghiệp, nhóm chat QQ rất vắng vẻ, đôi khi cả tháng cũng không có ai nói chuyện.
Nhưng chỉ cần có người lên tiếng, Mạnh Trạch sẽ không bỏ lỡ.
Khi anh tải ảnh bãi biển lên thư mục chia sẻ.
Sài Tinh Tinh bái lạy lia lịa: “Mạnh Trạch, cậu là Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.” Hành động và biểu cảm của cậu ta còn khoa trương hơn cả Lý Minh Lan.
Mạnh Trạch lười nói chuyện, ra ngoài hút thuốc.
Anh đã đổi sang một nhãn hiệu thuốc lá khác.
Có người quen hút một loại thuốc lá, cả đời cũng không đổi.
Miệng anh nhạt nhẽo. Khói thuốc lướt qua đầu lưỡi anh, chẳng để lại gì cả. Anh chỉ có thể liên tục đổi nhãn hiệu, hy vọng có loại thuốc lá nào đó có thể điều chỉnh lại vị giác của mình.
Anh hút xong một điếu thuốc, trở lại bàn làm việc.
Không ngờ, hôm nay nhóm chat lớp lại nhộn nhịp lạ thường.
Là lớp phó phá vỡ sự yên lặng: [Có bạn nào liên lạc được với Lý Minh Lan không?]
Mạnh Trạch đã sớm luyện được chức năng tìm kiếm “Lý Minh Lan”, dù trong lịch sử trò chuyện dày đặc, anh cũng có thể nhanh chóng bắt được ba chữ này.
Đầu tiên là không ai trả lời.
Sau đó, Điền Tân xuất hiện: [Cái tên này nghe như ở thế kỷ trước vậy.]
Chu Phác Ngọc: [Không liên lạc được.]
Điền Tân: [Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?]
Trong sách không phải là không có trường hợp sảy thai tử vong. Thời gian năm này qua năm khác, Lý Minh Lan bặt vô âm tín, điều này gần như phóng đại khả năng phỏng đoán của Điền Tân.
Nhưng trong lòng Mạnh Trạch nói, không phải đâu.
Lý Minh Lan chỉ là trốn đi thôi, đây là tính xấu mà cô đã hình thành từ nhỏ.
Lớp phó: [Hôm qua tôi gặp một người ở siêu thị, hơi giống Lý Minh Lan, nhưng sau đó cô ấy lại biến mất.]
Câu nói này như một quả bom, khiến vài bạn học nhảy dựng lên.
Hồ Hàn Nhiên: [Có phải cậu ấy không?]
Lâm Uyển: [Lý Minh Lan thật nhẫn tâm, vừa tốt nghiệp là biến mất.]
Lớp trưởng: [Số điện thoại của Lý Minh Lan có phải vẫn là số cũ không?]
Chu Phác Ngọc: [Số của cậu ấy bị hủy rồi. Bây giờ chắc là người khác dùng rồi.]
Điền Tân: [Nhà mạng đâu có ngốc, một số điện thoại bỏ không quá lâu, đương nhiên sẽ được đưa vào khu vực chọn số lại.]
Mọi người nói qua nói lại, không có kết quả.
Xương sườn bên trái của Mạnh Trạch đột nhiên đau nhói.
Đồ đầu heo đó đã trở lại.
Nghĩ như vậy, cơn đau của anh dịu đi phần nào.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang