TUYỆT PHẨM THIÊN Y

- Thư ký Đống.

- Chủ nhiệm Đống,

Một người đàn ông trung niên đứng ngoài cổng, người ra vào đều nhiệt tỉnh bắt chuyện.

- Ừ ừ.

Thư ký Đống gật đầu, tỏ vẻ đáp lại, nhưng trên gương mặt lại mang theo sự lo lắng nhìn chung quanh.

Nhìn vẻ mặt của thư ký Đống, những người ra vào đều tò mò, nhưng sau đó cũng vội vàng bước vào. Mặc dù bọn họ hiếu kỳ, không biết người có thế bắt thư ký Đống đứng ngoài chờ là ai, nhưng không ai dám biểu hiện sự tò mò trước mặt thư ký Đống.

Thư ký Đổng đứng ở cửa nhìn quanh, thỉnh thoáng còn nhìn đồng hồ trên tay, nhưng gương mặt không dám có bất cứ biểu hiện nào là không kiên nhẫn.

Nhìn quanh một hồi lâu, rốt cuộc cũng có một thần ảnh chậm rãi bước đến, làm cho ánh mắt của thư ký Đồng sáng lên.

Nhìn chàng thanh niên mặc trang phục tùy ý, mang cặp mắt kính đen, tuổi tác nhìn qua vẫn còn trẻ, người đàn ông trung niên không dám có chút chậm trễ, khom người kính cẩn:

- Giang tiên sinh, xin mời theo tôi.

- Vâng.


Giang Nguyên mim cười gật đầu với thư ký Đống, sau đó chậm rãi theo đối phương bước vào trong viện. Trên đường đi, người nào cũng cung kính chảo hỏi thư ký Đống, đồng thời tò mò vẽ chàng thanh niên đi đẳng sau.

Tất cả mọi người đều biết vừa rồi thư ký Đổng vẫn còn đang đứng chờ bên ngoài, dường như là đang chờ ai đó, cũng không nghĩ đến là chờ một người còn trẻ đến như vậy.

Điều này không khỏi khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt. Nên biết rằng, với thân phận của thư ký Đống, ngay cả ủy viên chính trị hoặc lãnh đạo khác cũng chưa chắc khiến cho y đứng ngoài cửa nghênh đón. Nhưng hôm nay thư ký Đống lại đích thân chờ ngoài cửa lâu như vậy, chỉ đế nghênh đón chàng thanh niên này, hơn nữa tư thái còn hạ xuống tất thấp, chẳng khác nào đang nghênh đón vị lãnh đạo cấp cao nhất quốc gia.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, chàng thanh niên kia tiến nhập vào trong viện. Lúc này, tất cả mọi người đều liếc nhìn nhau, đều nhìn ra được sự kinh ngạc trong ánh mắt của đối phương, nhưng không có ai dám hỏi, cũng không dám nghị luận.

Ở chỗ này, có vài thứ cần hỏi thì hỏi, không cần hỏi thì đừng nên hỏi.

- Giang tiên sinh đến rồi sao? Mời ngồi, mời ngồi. Khụ khụ..

Khương lão được một người đàn ông trung niên đỡ dậy, tỏ vẻ khách khí

- Khương lão khách sáo quá rồi.

Giang Nguyên mỉm cười khom lưng, tỏ vẻ tôn kính trưởng giả một chút, sau đó ngồi xuống một bên ghế.

Khương lão lắng lặng nhìn Giang Nguyên bưng tách trà thư ký Đổng mang đến, nhẹ nhàng nhấp hai ngụm, trong lòng không khỏi cảm thán. Nếu không phải danh tiếng của chàng thanh niên này như sấm bên tai mọi người và thực lực mà hắn bày ra đã được chứng thực, ông thật sự không tín hắn lại có thực lực khủng bố như thế.

- Lần này làm phiền Giang tiên sinh quá.

Khương lão mim cười nói, sau đó chỉ vào người đàn ông trung niên mặt chữ quốc, giới thiệu với Giang Nguyên:

- Đây là con trai Quốc Cường, bây giờ đang ở tỉnh Đông.

Khương Quốc Cường cũng mỉm cười, vươn tay về phía Giang Nguyên:

- Giang tiên sinh, chào cậu. Lần này làm phiền cậu rồi

Giang Nguyên mỉm cười đứng dậy bắt tay với Khương Quốc Cường, sau đồ nói:

- Tỉnh trưởng Khương, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.

Nhìn Giang Nguyên khách sáo bắt tay con trai mình như vậy, gương mặt Khương lão nở nụ cười hài lòng. Lúc này, Khương Quốc Cường mới lên tiếng

- Tôi cũng không nghĩ đến Giang tiên sinh còn trẻ tuổi như vậy? Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, nhất định phải thân hơn mới được.


- Nhất định, nhất định.

Thấy đối phương cũng không phải là làm bộ, Giang Nguyên mim cười nói. Đối với điều này, hân thật ra cũng không bài xích. Nếu không phải thành viên Thiên Y Viện "rên cơ bản không quá nhúng tay vào chuyện của thế gian, "rong tương lai thân cận với người nắm giữ thực quyền của Hoa Hạ một chút cũng không phải chuyện xấu.

Thấy Giang Nguyên cũng không từ chối, Khương lão bên cạnh cũng không nhịn được mà mim cười. Ông không biết tại sao Thiên Y Viện lại xuất hiện một quái thai như vậy, nhưng mặc kệ đối phương như thế nào, người của Thiên Y Viện rất đáng để kết giao. Mặc dù tuyệt đại đa số phải thông qua trao đổi lợi ích, nhưng tuyệt đối đáng giá. Dù sao bình thường có muốn kết giao cũng không được.

- Giang tiên sinh, căn bệnh lần này của gia phụ, mong cậu giúp sức nhiều hơn.

Thấy Giang Nguyên cũng không khó gần như mình đã nghĩ, ý cười trên mặt Khương Quốc Cường không khỏi đậm hơn vài phần.

- Tỉnh trưởng Khương khách sáo quá rồi.

Giang Nguyên mỉm cười, sau đó nhìn Khương lão, cười nói:

- Lần này cũng có công lao của Khương lão, tôi còn chưa cảm ơn Khương lão nữa mà.

- Haha, Giang tiên sinh nói hơi qua rồi. Chỉ một chút việc nhỏ, đừng để ý, đừng để ý. Haha...

Nghe Giang Nguyên nói như vậy, Khương lão có chút không quen, sau đó khẽ mỉm cười

- Mặc kệ thế nào, lần này Khương lão đã giúp tí cũng phải cố hết sức.

Ngồi một lúc, uống hai ngụm trà, Giang Nguyên mỉm cười nói:

- Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi.

- Được, được.


Không nghĩ đến Giang Nguyên lại vội như vậy, Khương lão lại sửng sốt lăn nữa, lập tức mỉm cười. Nếu không cần nói chuyện quá nhiều, đi thắng vào chủ đề cũng là điều mà ông rất thích. Đặc biệt là ông cũng đang nóng lòng.

Mặc dù đã có nhiều chuyện chứng minh năng lực của Giang Nguyên, hắn là còn mạnh hơn so với mấy vị Thiên Y.

Viện đang đôn trú tại Bắc Kinh, nhưng dù sao tuổi của hắn vẫn còn trẻ, Khương lão vẫn có chút lo lẳng. Bây giờ để Giang Nguyên tiến hành, ông không còn gì đồng ý hơn.

Lập tức Khương Quốc Cường đỡ Khương lão dậy, sau đó nói với Giang Nguyên:

- Bên trong có một tính thất, xin mời Giang tiên sinh theo tôi

- Vâng.

Giang Nguyên gật đầu, bước theo đẳng sau Khương. Quốc Cường và Khương lão.

Lúc này, ngoài cửa có một thanh niên bước đến, nhìn thấy thư ký Đống đứng bên ngoài, gương mặt có chút sửng sốt, sau đó cười hỏi:

- Đống ca, tại sao lại đứng ngoài này? Lão gia tử có khách quan trọng sao?

Nhìn người thanh niên, thư ký Đổng có chút chần chừ, cười nói

- Dương thiếu, đúng vậy, có khách quan trọng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi