TUYỆT PHẨM THIÊN Y

- Cái gì? Có người đến phòng dược liệu đổi mười mấy phần thuốc tẩy tủy? Chu Thế Dương cau mày, thoáng chút trầm ngâm rồi gật đầu: - Nói như vậy, nhất định là Giang Nguyên rồi.

- Vâng, Thiên y sư Chu, tôi cũng nghĩ như vậy. Mấy năm qua, cũng chỉ có y sĩ Long Giang đổi mười lăm phần tẩy tủy thang cho tôn nhi năm tuổi của mình, trên căn bản cũng không có người dùng qua. Người duy nhất bây giờ cũng chỉ có Giang Nguyên. Dẫu sao con trai của hắn cũng đang ở trong nội viện, hơn nữa tuổi tác thích hợp. Ngoại trừ hắn ra, tôi thật nghĩ không ra ai có khả năng đổi lấy tẩy tủy thang này, bởi vì một thang cần 130 điểm mới đổi được.

Một người đàn ông trung niên lên tiếng: - Cho nên, khi tôi vừa phát hiện đã lập tức báo cho ngài ngay.

- Ừm, vất vả cho cậu rồi Tiểu La. Hãy chú ý nhiều hơn. Nếu như còn có phát hiện nào khác thì cũng báo cáo lại cho tôi biết.

Chu Thế Dương hài lòng vỗ vai người đàn ông trung niên, khích lệ nói.

Nhìn biểu hiện hài lòng của Chu Thế Dương, người đàn ông trung niên vui vẻ rời đi, chỉ để lại Chu Thế Dương tự lầm bầm một mình:


- Mười mấy phần Tẩy tủy thang cũng không rẻ. Tại sao tiểu tử này lại có nhiều điểm như vậy? Đúng thật là kỳ quái. Chẳng lẽ là La Thiên Minh cho?

Nghĩ đến Giang Nguyên phóng tay rộng rãi, trong lòng Chu Thế Dương lại cảm thấy phiền muộn. Thiên y sư ông gần đây nghèo rớt mùng tơi. Giang Nguyên đã làm ông ta tổn thất gần như toàn bộ điểm tích cóp. Tên tiểu tử này chẳng những chiếm cứ vị trí chủ nhân Tế Thế Đỉnh, hơn nữa còn giàu có đến như vậy, thật sự khiến cho ông ta phải đố ky.

Giang Nguyên ngược lại lại không cảm thấy đau lòng. Nếu đường đường chính chính kiếm điểm thì thật không dễ dàng, nhưng thông qua phương thức đổi đan dược, trên căn bản một ngày hẳn có thể kiếm được hơn một ngàn điểm. Nhưng chuyện này không thể làm quá nhiều lần. Đan dược trung phẩm thì còn được, nhưng đan dược thượng phẩm trên căn bản là có hạn. Trong tay người nào đó đột nhiên có mấy viên, rất dễ bị người ta chú ý.

Hắn liên tục cho Tiểu Bảo dùng Tẩy Tủy thang, sau đó mỗi ngày dùng nội khí khai thông kinh lạc cho cậu bé, rốt cuộc cũng hoàn thành trúc cơ cho cậu.

Thu tay lại, Giang Nguyên đưa tay lau mồ hôi, gương mặt lộ ra vẻ uể oải. Dùng nội khí dựa theo đường đi của Ngũ Cầm Hí đưa vào cơ thể cho một đứa bé trước giờ chưa từng tu luyện qua, hơn nữa kinh mạch của trẻ nhỏ rất nhiều, cho đến bây. giờ người bình thường không dám có động tác này. Trừ khi là cao thủ khống chế nội khí cực kỳ tinh diệu, những người còn lại làm như vậy là mạo hiểm hết sức.

Nếu là trước kia, trước khi năng lượng của Tế Thế Đỉnh còn chưa tiêu tán, Giang Nguyên tuyệt đối không dám làm. Một khi bị dược lực quấy phá, tất sẽ xảy ra vấn đề, nhưng bây giờ Giang Nguyên điều khiển nội khí giống như điều khiển cánh tay, tất nhiên sẽ không xảy ra vấn đề.

Nhưng muốn dẫn dắt và khai thông, đối với Tiểu Bảo tâm trí còn chưa hoàn thiện, chỉ có kiên trì theo thời gian, mới có thể làm cho bên trong cơ thể Tiểu Bảo sinh ra nội khí, từ đó tạo thành thói quen lưu động trong kinh mạch.

- Được rồi.

Nhìn Tiểu Bảo đã ngủ say, Tuyên Tử Nguyệt bên cạnh cẩn thận đắp chăn lại cho cậu bé, sau đó quay sang nhìn Giang Nguyên, nói:

- Vậy chúng ta có cần cho Tiểu Bảo dùng thêm dược thực hay không?

- Ừm, bắt đầu từ ngày mai sẽ cho dùng thêm dược thực. Anh đã đưa đơn thuốc cho nhà ăn rồi.


Giang Nguyên thoáng trầm ngâm một chút, sau đó cầm máy tính bảng bên cạnh lướt lướt vài cái rồi đặt xuống, nhìn Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu:

- Được rồi, ngày mai nhà ăn sẽ mang dược thực đến. Mọi người nhớ cho Tiểu Bảo ăn. Ngày mai anh còn bận luyện đan. Nếu không, lão sư sợ sẽ từ mặt anh mất.

- Vâng, không sao đâu. Có tụi em ở đây, anh cứ đi làm việc của mình.

Mặc dù không biết Giang Nguyên nói dược thực là cái gì, nhưng Phan Hiểu Hiểu vẫn gật đầu. Những chuyện khác cô không giúp được, chỉ có thể chăm sóc Tiểu Bảo tốt hơn mà thôi.

- Anh phải kiếm được nhiều điểm hơn. Nếu không, sế không nuôi nổi Tiểu Bảo đâu.

- Dĩ nhiên rồi. Anh phải tích trữ nhiều điểm mới được.

Dựa theo cách làm bây giờ của hắn, sau này khi cần dùng điểm sẽ không ít, nhất định phải kiếm thật nhiều mới được.

Sóng biển nhẹ nhàng đụng vào tảng đá ngầm trên bờ, phát ra từng tiếng xào xạt. Một bóng người yểu điệu nhưng lại vô cùng chật vật từ trong nước biển ló đầu ra, sau đó leo lên tảng đá thở hổn hển, lúc này mới đưa tay tháo cái mũ trên đầu xuống, lộ ra mái tóc màu vàng dài đến thắt lưng. Sau khi nghỉ ngơi một chút, cô quay đầu nhìn biển khơi đẳng xa, gương mặt hiện lên sự may mắn, sau đó dè dặt leo xuống tảng đá, lắc lư chạy lên bờ.

Đứng trên gò đất, nhìn ánh đèn sáng chói, gương mặt xinh xắn toát lên sự uể oải và khao khát, lẩm bẩm:

- Giang Nguyên, bây giờ tôi chỉ có thể tìm đến anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi