TUYỆT PHẨM THIÊN Y

Nghe thấy lời nói có ý dò xét của Cục trưởng Triệu, Giang Nguyên trong lòng cười thầm, xem ra vận may của hắn cũng không †ồi, lập tức khẽ gật đầu cười nói:

- Cục trưởng Triệu quả là người sảng khoái... Nếu ngài đã khách sáo như vậy thì đương nhiên là tốt nhất...

- Được được được... Người anh em anh chờ tôi một lát, chờ một lát nhé...

Thấy Giang Nguyên không từ chối, Cục trưởng Triệu vội vươn tay lấy một chiếc quần đùi ở đầu giường, sau đó cẩn thận bò dậy khỏi giường. Ông ta nhìn người phụ nữ vẫn đang ngủ say, trong lòng lại run lên, sau đó vội cười khan nói:

- Người anh em, không biết anh thiếu bao nhiêu, nếu không nhiều qua tôi sẽ lấy cho anh ngay đây!

Vừa nói, ông ta vừa vội lôi chìa khóa ra mở khóa ngăn kéo bàn làm việc ở bên cạnh, lấy mấy xấp tiền mặt ở trong đó ra, cẩn thận đặt lên bàn, nhìn Giang Nguyên cười nói:

- Ở đây có năm vạn, nếu người anh em không chê ít thì mời cầm lấy!

Nhìn mấy xấp tiền mặt dày trên bàn, Giang Nguyên mỉm cười rồi nhàn nhạt nói:

- Cục trưởng Triệu... Ngài không hào phóng chút nào... 

Nghe thấy lời này của Giang Nguyên, Cục trưởng Triệu vẻ mặt cứng đờ, đôi mắt lóe lóe rồi vội cười nói:

- A... Người anh em, tiền mặt chỗ tôi chỉ có vậy, nếu anh chê ít thì ngày khác anh lại đến, tôi nhất định sẽ chuẩn bị cho anh mười vạn, thế nào?

- Ha ha... Cục trưởng Triệu nói đùa à, dưới quyền ngài có nhiều người như vậy, lần sau tôi còn dám đến sao? Nếu lần sau đến thật thì e là không phải mười vạn tệ mà là mười khẩu súng!

Giang Nguyên tiếp tục mỉm cười, tay thỉnh thoảng lại lưu loát kéo chốt an toàn, lên nòng xuống nòng, phát ra tiếng “cạch cạch”, khiến vị Cục trưởng Triệu này nhìn mà giật nảy mình.

Cục trưởng Triệu thấy Giang Nguyên nói vậy, biết hôm nay mình toi rồi. Ông ta đành cắn răng, sau đó ngẩng đầu nhìn Giang Nguyên, trầm giọng nói:

- Người anh em này... Nếu chỉ cần tiền bạc thì tôi sẽ không hẹp hòi...

- Đương nhiên. .. Tôi đương nhiên chỉ cần tiền bạc...

Giang Nguyên mỉm cười nói.

- Ngài nói xem nếu tôi thật sự động vào ngài thì chuyện này không nhỏ đâu, nếu không có việc gì thì tôi cũng không muốn dính vào phiền toái như vậy!

Thấy Giang Nguyên nói vậy có vẻ cũng không phải  giả bộ, hơn nữa vốn cũng đúng, một cục trưởng cục cảnh sát như ông ta nếu bị người khác bắn giết thì người này muốn thoát thân cũng không phải chuyện dễ dàng.

Lúc này Cục trưởng Triệu cũng tin vài phần, nếu hắn muốn giết ông ta thật thì sớm đã giết rồi, không cần đợi đến lúc này.

Ông ta cắn răng, cũng chỉ có thể đánh cuộc một lần, tiền tài là vật ngoài thân, chỉ cần giữ được tính mạng thì đâu sẽ có đó. Ông ta lập tức gật đầu nói:

- Được, có câu này của người anh em, tôi sẽ coi như: kết giao được một người bạn...

Nghe thấy lời này của Cục trưởng Triệu, Giang Nguyên mỉm cười, sau đó không nói gì nữa. Hắn biết lần này hắn thành công rồi, căn biệt thự này xa hoa như vậy, quả nhiên không chỉ là nơi Cục trưởng Triệu giấu người đẹp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi