TUYỆT PHẨM THIÊN Y

Dù sao thì Triệu Bân Quân cũng là Cục trưởng phân cục Lâm Phúc Vân Giang, là lãnh đạo giới cảnh sát, nếu bị người khác tố giác gì đó thì để phía cục giám sát điều tra gì đó cũng được.

Nhưng lần này lại do có người ban đêm xông vào nhà, hơn nữa còn xông vào nhà ở của cục trưởng cục. cảnh sát, điều này khiến tất cả mọi người không rét mà run. Đây còn là cục trưởng cục cảnh sát đấy, nếu đổi thành lãnh đạo khác thì đối phương chẳng phải sẽ không kiêng nể gì sao?

Trong lúc môi hở răng lạnh như vậy, có lẽ Triệu Bân Quân sẽ không có kết cục tốt đẹp gì nhưng đối với chuyện phạm vào kiêng ky như vậy, đối với các “hiệp giả” các thời đại đều kiêng ky nhất, lấy võ phạm vào điều cấm ky... Chuyện như vậy tuyệt đối sẽ bị nghiêm trị không tha.

Vậy nên Lý Diệc Dương cũng nhắc nhở vị Lão Trương kia đừng đốt lửa thổi gió ở bên trong, nếu không nếu bị cấp trên giận cá chém thớt thì xui xẻo rồi.

Có điều lúc này trong lòng Lý Diệc Dương có chút không cam lòng. Bên trên tên Triệu Bân Quân này cũng không phải không có người, nếu không những năm qua y cũng không đấu ngang sức ngang tài với ông ta. Mà lần này, chuyện của Triệu Bân Quân đến bây giờ vẫn chỉ là Lão Trương tiết lộ cho y, những phía khác đều chẳng có tin tức gì, xem ra chuyện này đã có người tạm thời đè xuống.

Cuối cùng sẽ xử lý thế nào thì còn chưa biết. Mặc dù chắc chắn lần này vị trí của Triệu Bân Quân sẽ không ngồi yên được nữa nhưng rốt cuộc cuối cùng thế nào thì Lý Diệc Dương cũng không chắc chắn.

Vậy nên y thật sự có chút tiếc nuối, nếu vị kia không xăng bậy, trực tiếp thu thập chứng cứ giao cho y thì y hoàn toàn có thể nắm chắc lặng yên không một tiếng động bắt tên Triệu Bân Quân này nhưng bây giờ thì khó nói rồi.

Nhưng hiện tại cũng không có cách nào khác, ít nhất thì lần này sẽ có kết quả không †ồi, Triệu Bân Quân chắc chắn sẽ không thể ngang hàng với y nữa. 

- Con người không thể có lòng tham không đáy mà... Bình tĩnh, bình tĩnh...

Lý Diệc Dương khẽ thở hắt ra rồi cầm chén trà lên, chậm rãi uống.

Có điều họa lớn trong lòng đã qua, Lý Diệc Dương cũng không nghĩ nhiều nữa, bây giờ đành xem quyết định của cấp trên.

Khi y đang vừa xem văn kiện, vừa tùy ý xử lý công vụ thì đột nhiên điện thoại trên bàn đổ chuông.

- Cục trưởng... Ngài xem diễn đàn Sở Nam đi ạ, xảy ra chuyện rồi...

Đầu bên kia rất nhanh liền truyền đến giọng của trưởng phòng phòng giám sát mạng.

- Diễn đàn Sở Nam? Lý Diệc Dương ngắt điện thoại, mở diễn đàn này ra, sau đó rất nhanh liền nhìn thấy bài post có tiêu đề màu đỏ ở trên nhất.

“Bí mật của Cục trưởng Triệu Bân Quân của phân cục Lâm Phúc Vân Giang..."

Nhìn bài post này, mắt Lý Diệc Dương sáng lên, trong lòng một trận mừng như điên, thâm nghĩ:

- Chẳng lẽ... 

Y lập tức click chuột vào bài post.

Lý Diệc Dương mở bài post ra, một loạt bức ảnh rất nhanh liền xuất hiện trước mắt y.

Nhìn tư thế xấu hổ mà Triệu Bân Quân người phụ nữ trẻ tuổi kia ngủ, còn cả bức ảnh đống tiền mặt và vàng thỏi chói mắt bên trong két sắt mà ông ta tự mình mở...

Lý Diệc Dương vừa khiếp sợ vừa bật cười... Y biết lần này Triệu Bân Quân toi đời rồi, hoàn toàn toi đời rồi, ít nhất thì cũng phải ngồi tù mười lăm năm, thậm chí vô thời hạn.

Có điều sau khi hưng phấn qua đi, y lại vội f5 diễn đàn, phát hiện bài post này vẫn còn, không bị xóa đi.

Lập tức trong lòng y có chút căng thẳng, sau đó lại gọi điện cho trưởng phòng phòng giám sát mạng, trầm giọng hỏi:

- Chuyện gì vậy, sao bài post vẫn còn?

- Cục trưởng... Phía phòng giám sát mạng cục thành phố đang xử lý nhưng không những diễn đàn Sở Nam có mà mấy diễn đàn khác cũng có. Tất cả đều là bài post bị người ta dùng quyền hạn cao nhất post lên nên quyền hạn bình thường không xóa được. Bây giờ bộ phận kỹ thuật đang xử lý, chắc hơn mười phút nữa là xóa được.

- Hơn mười phút nữa...

Nghe thấy câu này, trên mặt Lý Diệc Dương lộ ra ý cười lờ mờ. Hơn mười phút là đủ rồi, đủ để Triệu Bân Quân chết chắc. Hơn nữa y tin rằng người có thể làm đến mức độ này cũng sẽ không chỉ gửi lên mấy diễn đàn này, các trang web đặc biệt khác chắc cũng sẽ nhận được ảnh chụp của hắn.

Vậy nên sau khi cúp điện thoại, Lý Diệc Dương nhàn nhã tựa vào ghế, vui vẻ ngâm nga mấy câu...

“Tô Tam rời khỏi huyện Hồng Đồng, đi đến trước phố

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi