TUYỆT PHẨM THIÊN Y

- Chẳng lẽ lại là đấu tranh quyền lực cao tầng?

Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Diệc Dương liền phát lạnh. Ông không dám tùy tiện tham gia vào mấy cuộc đấu tranh này. Ít nhất phải tìm hiểu tình huống cho rõ ràng trước. Dù sao Tỉnh trưởng Tôn cũng đã phái ông xử lý chuyện này.

Lập tức ông ra lệnh cho Đồn trưởng Hoàng đến bệnh viện trước. Đồng thời tiến hành điều tra liên quan ở bên ngoài, còn mình thì vội vàng gọi điện thoại cho Tỉnh trưởng Tôn.

- Cái gì? Dương Thiếu Cát? Còn có con trai của Lưu Nhất Kỳ? Bị thương khá nặng?

Nghe tiếng kêu kinh hãi của Tỉnh trưởng Tôn, Lý Diệc Dương cũng cảm thấy mơ hồ. xem ra Tỉnh trưởng Tôn cũng không biết tình huống. Nhưng ông rốt cuộc là nhận được chỉ thị từ chỗ nào? Là của vị Tỉnh trưởng nào? Hay là... 

Sau khi nghe vài câu dặn dò của Tỉnh trưởng Tôn, Cục trưởng Lý liền cúp điện thoại, hoàn toàn ngây người. Ông biết Tỉnh trưởng Tôn lúc này cũng bắt đầu gọi điện thoại thông báo tình huống cho cấp trên, thậm chí có thể trực tiếp gọi điện thoại cho Tỉnh trưởng Dương.

Tình huống kế tiếp, rốt cuộc như thế nào, Lý Diệc Dương cũng không rõ ràng lắm. Bây giờ ông chỉ biết chính là chờ chỉ thị của Tỉnh trưởng Tôn. Tình huống như: vậy không phải ông có thể quyết định.

Giang Nguyên, bác sĩ và y tá đẩy Từ Thanh Linh vào phòng cấp cứu. Lúc này Hồ lão và Chủ nhiệm Triệu cũng đã chờ sẵn.

Thấy Chủ nhiệm Triệu, trong lòng Giang Nguyên âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết rõ, vừa rồi hắn xuống tay khá tàn nhẫn. Mặc dù Cát thiếu không có biểu hiện bên ngoài quá nhiều, nhưng vị Lưu Ba kia thì bị thương không nhẹ. Hơn nữa, sự việc liên quan đến Phó tỉnh trưởng thường vụ Vân Giang và Phó thị trưởng Vân Giang. Nếu không có Tỉnh trưởng Bạch, cho dù lần này hắn là người bị hại, sự thật cũng là đổi trắng thay đen.

Tuy nói Giang Nguyên không sợ hãi, nhưng nếu có Tỉnh trưởng Bạch nhúng tay vào, sự việc cũng tương đối dễ dàng hơn. Hắn cũng sẽ không chịu thiệt. Đó cũng chính là một trong những nguyên nhân hắn nhúng tay vào.

- Tình huống như thế nào?

Hồ lão đã gặp Từ Thanh Linh, hiển nhiên cũng biết quan hệ giữa Giang Nguyên và cô gái này không cạn. Nhìn Từ Thanh Linh gương mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, ông vội vàng hỏi Giang Nguyên.

Giang Nguyên trầm giọng nói:

- Tình huống không quá tốt, uống không ít rượu, sau đó bị hạ bột K. Sau khi trải qua sơ cứu trên xe cứu thương, tình huống đã khá hơn, hẳn sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng còn cần quan sát, cũng không loại trừ sẽ để lại di chứng.

- Ừm, không có nguy hiểm đến tính mạng là được.

Hồ lão cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói với Giang Nguyên:

- Tỉnh trưởng Bạch rất quan tâm con, đối với chuyện như vậy cũng rất tức giận. Ông vừa rồi đã ra lệnh cho cảnh sát điều tra, còn cố ý bảo Chủ nhiệm Triệu đến xem tình huống.

- Chủ nhiệm Triệu, thật là vất vả cho anh quá, lại còn bắt anh đến đây một chuyến. Xin thay tôi cảm ơn Tỉnh trưởng Bạch.

Giang Nguyên tỏ ra khách khí với Chủ nhiệm Triệu, đồng thời cảm ơn Tỉnh trưởng Bạch.

Chủ nhiệm Triệu cười nói:

~ Tỉnh trưởng luôn làm việc vì dân, hơn nữa ghét ác. như cừu. Gặp phải chuyện như vậy, tất nhiên là coi  trọng. Đặc biệ n quan đến bác sĩ Giang, Tỉnh trưởng lại càng quan tâm hơn. 

Nói đến đây, nhìn gương mặt Giang Nguyên hiện lên sự lo lắng, Chủ nhiệm Triệu một lần nữa trấn an:

- Bác sĩ Giang yên tâm đi, việc này cảnh sát nhất định sẽ cho ra một kết quả.

Giang Nguyên cười khổ:

- Chủ nhiệm Triệu, lần này sợ rằng sẽ không đơn giản như vậy.

- Haha, bác sĩ Giang đừng lo lắng.

Nghe giọng điệu của Giang Nguyên, Chủ nhiệm Triệu cười ha hả, đang định lên tiếng thì điện thoại di động vang lên.

- À, là Tỉnh trưởng gọi. Bác sĩ Giang, xem Tỉnh trưởng rất quan tâm đến việc này của cậu đấy.

Chủ nhiệm Triệu nhìn số gọi đến, sau đó mỉm cười nói một câu với Giang Nguyên rồi vội vàng nghe điện thoại.

- Tỉnh trưởng, người đã được cứu về, tạm thời hẳn không có vấn đề gì. Được, được, tôi sẽ bảo cậu ấy lên đó.

Sau khi cúp điện thoại, Chủ nhiệm Triệu có chút kinh ngạc nhìn Giang Nguyên, sau đó nói 

- Bác sĩ Giang, Tỉnh trưởng còn đang trong phòng bệnh. Ông ấy bảo cậu lập tức lên đó.

Giang Nguyên gật đầu, giống như hết thảy đều nằm trong dự đoán của hắn.

- Sư phụ, bây giờ con lên đó. Nơi này phiền sư phụ coi ngó một chút.

Giang Nguyên mỉm cười nói với Hồ lão.

Vừa mới nghe Chủ nhiệm Triệu nói, còn có nét mặt kinh ngạc của Chủ nhiệm Triệu, tâm trạng của Hồ lão cũng nặng nề hơn, biết sự việc đã xảy ra vấn đề, lập tức gật đầu nói:

- Đi thôi, đi thôi, sư phụ tạm thời giúp con trông chừng ở đây. Có vấn đề gì, nhớ gọi ngay cho sư phụ.

- Cảm ơn sư phụ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi