TUYỆT PHẨM THIÊN Y

Số tiền không nhỏ nhưng cũng không quá một trăm vạn. Đối với người đã có được tài sản trăm vạn Mỹ kim như Giang Nguyên lúc trước mà nói, số tiền này thật

không tính là gì.

Tuy nhiên, đối với một Giang Nguyên nghèo rớt mồng tơi như bây giờ, đây đã là một con số rất lớn rồi. Ít nhất một trăm vạn cũng có thể làm được rất nhiều chuyện.

Nhìn năm chữ “một trăm vạn đồng chắn”, Giang Nguyên cười khổ. Xem ra mạng của Tuyên đại tiểu thư chúng ta rất đáng tiền.

Tiện tay kẹp phong thư vào trong quyển sách, Giang Nguyên khẽ thở dài. Hôm nay chỉ vì một việc nhỏ mà có hai người đến tìm hắn nói chuyện. Một người trực tiếp, một người gián tiếp.

Giang Nguyên lắng lặng nhìn quyển sách, chỉ là trải qua một lúc lâu cũng không lật sang tờ khác.

Sau khi tắm rửa xong, vốn bình thường chỉ ngậm một miếng Sơn Tham bốn ly, nhưng bây giờ hẳn trực tiếp bỏ miếng Sơn Tham đủ dùng hai ngày vào miệng, sau đó dùng sức mà nuốt.

- Giang Nguyên đã nhận phong bì, hơn nữa cũng hiểu ý của tôi.

Người đàn ông trung niên ngồi vào xe, nói:

- Tôi nghĩ hẳn không có vấn đề gì đâu. Tôi đã xem qua tấm ảnh rồi, xác thực giống như đang giao thủ.

- Giao thủ? Có thể đánh Tuyên Tử Nguyệt thành như: vậy sao? Không thể nào.

Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm trâm ổn:

- Tuyên Tử Nguyệt đã nói qua, Giang Nguyên dường như không có nội khí. Giết được tên tiểu tử kia bất quá cũng chỉ nhờ vận khí mà thôi.

Nghe xong, người đàn ông lắc đầu:

- Chỉ sợ con bé Tử Nguyệt đang che giấu chuyện gì. Nếu không có nội khí, làm sao có thể giết chết được tên tiểu tử kia? Tiểu tử này thực lực không thấp, ít nhất khi tôi đến gần hắn ba thước, hăn đã phát giác sự dị thường. Nếu không có thực lực, tuyệt đối không có khả năng phát hiện

- Haiz, con gái lớn đúng là không quản được.

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười khổ, sau đó nói:

- Được rồi, anh đã nhắc nhở Giang Nguyên, nhưng Tử Nguyệt thì tôi không quản nổi, chỉ hy vọng đừng để xảy ra vấn đề gì. Nếu không, sẽ rất khó ăn nói với Tê gia.

- Yên tâm đi, Tử Nguyệt cũng không phải là đứa không biết nặng nhẹ.

Người đàn ông trung niên cười nói: 

- Kỳ thật, nếu không phải năm đó đã định ra minh ước, tôi thật không muốn con bé đến Tê gia.

- Anh à, anh suy nghĩ nhiều quá rồi. Việc này đã sớm được định, với hai nhà Tuyên Tê chúng ta cũng có lợi. Tử Nguyệt hiển nhiên cũng biết việc này.

Đầu dây bên kia thoáng trâm mặc một chút rồi nói. Nghe xong, người đàn ông nhẹ nhàng thở dài.

- Máy chủ sẽ thức dậy sau ba mươi phút, hấp thu phân tích năng lượng tinh thần tạm dừng, năng lượng tích trữ 69%.

Sáng hôm sau, Giang Nguyên chậm rãi mở mắt ra. Sau khi đọc được hàng chữ này, hắn thở phào một hơi. Chỉ còn thiếu 31% nữa là hắn có thể thăng cấp rồi.

Một ngày sau đó là một ngày bình thường. Mặc dù phòng bệnh đã sớm ngồi đầy bệnh nhân, nhưng ba thầy trò một chút cũng không cảm thấy áp lực, thậm chí còn hy vọng đến thêm nhiều hơn nữa. Bởi vì Giang Nguyên không cần đi dạy, với năng lực của ba thầy trò, có thêm nhiều người bệnh nữa cũng có thể giải quyết hết.

Nhưng đến 10h, ngoài cửa xuất hiện một số người mặc chế phục. Nhìn những người này, Hoàng ca ở phòng thuốc cảm thấy ngạc nhiên, không biết tại sao người của cục Quản lý Dược phẩm lại đến đây, liền buông công việc trong tay xuống, bước ra cười nói:

- Các vị lãnh đạo, không biết các vị đến có chuyện gì  không?

Người dẫn đầu tuổi còn trẻ nhìn thoáng qua Hoàng ca, cười nói:

- Hồ lão y sư có ở đây không?

- Hồ lão đang khám bệnh bên trong. Các vị lãnh đạo, mời ngồi, tôi lập tức gọi Hồ lão ra tiếp chuyện các vị.

Hoàng ca vội vàng nói.

- Không cần đâu, chúng tôi chỉ đến kiểm tra theo lệ  thôi.

Người dẫn đầu nói, sau đó khoát tay với đằng sau: - Bắt đầu kiểm tra.

Lãnh đạo vừa nói, những người đẳng sau liền bước vào phòng khám.

Nhìn đám người của cục Quản lý Dược phẩm không chút khách khí mà chia nhau vào các phòng, sắc mặt Hoàng ca thay đổi, ý thức được đám người này đến đây là lai giả bất thiện.

Trước đây, với danh dự của Hồ lão y sư ở Vân Giang, bất luận là Cục quản lý Dược phẩm hay là nơi khác đều phải nể mặt ông. Cho dù đến kiểm tra cũng rất khách khí. Lần này lại bày ra điệu bộ công , hơn nữa trước đó lại không nhận được thông báo có liên quan. Vả lại, người dẫn đội đến kiểm tra cũng chưa từng nhìn thấy trước đó.

Nghĩ đến đây, Hoàng ca vội vàng mời người dẫn đội ngồi sang một bên, sau đó bảo y tá rót một tách trà, còn mình thì vội vàng chạy vào bên trong phòng khám.

- Hồ lão.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi