TUYỆT PHẨM THIÊN Y

- Tiểu tử kia, mày cho rằng lão tử đang giả bộ à? Mày cứ chờ đó, chờ Đồn trưởng Ngô phái người đến, rất nhanh mày sẽ biết tao lợi hại như thế nào.

Hồ Lực nổi giận đứng mắng ngoài cửa phòng khám. Trong lúc đang chửi khí thế liền bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.

Gã nổi giận nhìn chung quanh, muốn xem điện thoại của ai mà không thức thời lại reo vào lúc này, liền nhìn thấy Giang Nguyên cho tay vào túi móc điện thoại ra.

Nhìn cái tên hiện lên trên màn hình, Giang Nguyên mỉm cười, nhìn Hồ Lực đang căm tức trước mặt, nói:

- Cục trưởng Lý, xin chào.

Một tiếng Cục trưởng Lý liền thu hút ánh mắt của mọi người, đặc biệt là Hoàng ca.

- Đấy, thấy chưa? Không phải tôi nói cứ chờ xem sao?

- Cục trưởng Lý?

Lưu tỷ có chút sửng sốt, sau đó nhớ đến một người, không khỏi cả kinh:

- Chẳng lẽ là Cục trưởng Lý của phân cục Hà Tây chúng ta?

- Chính là anh ta. Tôi đã nói không có việc gì đâu. 

Hoàng ca thấp giọng cười.

Lúc này, Giang Nguyên vẫn bình tĩnh trò chuyện với người bên kia:

- Vâng, đúng vậy, là có chuyện như vậy, không nghĩ đến lại kinh động đến anh.

- Vâng, là do bên kia cố ý gây chuyện với phòng khám chúng tôi. Chỉ vì chút việc nhỏ mà bắt chúng tôi phải đóng cửa. Bây giờ còn đang bao vây phòng khám của chúng tôi, đúng là đã gây phiền phức cho anh rồi.

- Haha, không có việc gì đâu. Nhờ anh nói với lão. Ngô một tiếng. Nếu muốn đến thì cứ đến, tôi cũng không. muốn làm anh ấy khó xử. Hôm nào tôi mời anh ăn cơm.

Hồ Lực vểnh tai nghe Giang Nguyên nói chuyện, sắc mặt bắt đầu thay đổi.

Giang Nguyên nói thêm vài câu với bên kia, sau đó. cúp điện thoại, rồi nhìn đồng hồ, sau đó quay sang nói với Hồ Lực:

- Được rồi, anh cứ chờ ở chỗ này. Nhưng tôi nói cho anh biết, nếu anh dám động vào phòng khám chúng tôi, tôi sẽ chặt chân của anh đấy.

- Mày...được...tao chờ. Tao cũng là đơn vị chấp pháp. hành chính, đừng tưởng rằng người nào cũng có dũng khí bao che cho mày. Cho dù Lý Diệc Dương có đến, cũng không làm gì được đâu. 

Nghe Giang Nguyên đe dọa mình, sắc mặt Hồ Lực. đỏ lên, nổi giận quát lớn.

Mặc dù Hồ Lực không tin tưởng Cục trưởng Lý gọi điện thoại cho Giang Nguyên, nhưng gã vẫn cứng họng uy hiếp Giang Nguyên, chỉ vì gã tin rằng, một đơn vị chấp pháp báo cảnh sát, cho dù cục Cảnh sát cũng không thể chính thức bao che. Nhiều nhất cũng chỉ là kéo dài thời gian mà thôi.

Hôm nay, có thể nói là Hồ Lực đã mất hết mặt mũi. Gã quyết định sẽ chờ ở chỗ này, chờ người của cục Cảnh sát đến. Nếu hôm nay không lấy lại mặt mũi, sau này gã cũng đừng lăn lộn nữa.

Giang Nguyên mỉm cười, nói với đám người Hoàng ca bên cạnh:

- Được rồi, cũng đến giờ rồi, mọi người trở về làm việc đi.

- Đến giờ rồi?

Mọi người liếc mắt nhìn nhau. Không biết Giang Nguyên đang nói cái gì, nhưng nếu Giang Nguyên đã nói trở về làm việc, hơn nữa nhìn bộ dạng của Hồ Lực, trước khi cảnh sát đến, sẽ không dám xông vào. Cho nên mọi người cũng không nói gì, đi theo Giang Nguyên trở vào trong, để lại đám người Hồ Lực đứng canh cửa chờ cảnh sát.

- Làm sao bây giờ? Đội trưởng Hồ, chúng ta... 

Nhìn đám người Giang Nguyên trở lại vào trong, đám người của sở Thanh tra Y tế không dám tiến vào, nhưng cũng không dám bỏ đi. Nhìn ánh mắt hả hê của người qua đường xem náo nhiệt, bọn họ có chút không được tự nhiên. Cho nên, một gã cấp dưới không nhịn được lên tiếng hỏi Hồ Lực.

- Làm sao bây giờ? Thì chờ thôi chứ làm sao? Nếu cậu có thể đánh vào, chúng ta cũng không cần chờ nữa.

Nhìn bệnh nhân đang vây xem náo nhiệt bên cạnh, thỉnh thoảng lại có ánh mắt tò mò của người qua đường, Hồ Lực không khỏi nổi giận.

- Vâng, vâng.

Nghe Hồ Lực rống lên như vậy, gã thuộc hạ ngượng ngùng lui xuống,

Hồ lão vừa lúc khám xong cho một người bệnh, nhìn thấy Giang Nguyên bước vào, cười hỏi:

- Thế nào rồi?

Giang Nguyên đáp:

- Không có việc gì. Bên này tạm thời không có việc gì, hơn nữa con nghĩ bên phía Phó tỉnh trưởng La cũng đã điều tra xong.

Nghe nói tình hình tạm thời đã ổn định, hơn nữa còn rất nhanh sẽ được giải quyết, Hồ lão thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói:  

- Vậy là tốt rồi, vất vả cho con quá.

Hồ Lực đang đứng trước cửa phòng khám Khánh Nguyên, đi qua đi lại, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, càng lúc càng bất an. Đường Văn Các cách đồn công an nhiều nhất cũng chỉ mất mười phút, nhưng bây giờ đã là hai mươi phút vẫn không thấy người đến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi