TUYỆT PHẨM THIÊN Y

- Được.

Giang Nguyên mỉm cười, sau đó chậm rãi bước lên phía trước, gỡ băng đạn đã bản hết, sau đó thay băng đạn mới vào.

Nhìn động tác không nhanh không chậm của Giang Nguyên, còn có nụ cười thản nhiên, không chỉ Viên Nhất Chương, những người còn lại cũng cảm thấy căng thẳng.

Chỉ có đám người Phan Hiểu Hiểu là vẫn còn thoải mái. Bọn họ đã phán định Giang Nguyên thắng chắc lần này.

Đã làm quen với súng một lần, lần thứ hai thì đơn giản hơn nhiều. Giang Nguyên nâng súng, hai mắt có chút nheo lại, một phát bắn ra.

Chưa đến mười giây, Giang Nguyên đã bỏ súng xuống, quay trở lại.

Nhìn biểu hiện bình tĩnh của Giang Nguyên, trong lòng Viên Nhất Chương trầm xuống, sau đó ngửa đầu nhìn màn hình.

Chỉ thấy mười con số 10 hiện lên. 

Nhìn một hàng số, tất cả đều yên tĩnh. Lần này Viên Nhất Chương xem như xong rồi. Nhìn biểu hiện liền biết, tài bắn súng của Giang Nguyên rõ ràng mạnh hơn Viên Nhất Chương.

Sắc mặt Viên Nhất Chương cũng có chút tái nhợt. Y nhìn thoáng qua bia ngắm, không hề có vết đạn nào nằm ngay mép tâm cả, tất cả đều nhắm ngay tâm của tấm bia.

- Không sao, không sao, chỉ cần mình phát huy bình thường, hươu chết vào tay ai còn chưa biết.

Viên Nhất Chương hít một hơi thật sâu, âm thầm an ủi chính mình, sau đó bước ra phía trước.

Hai phút trôi qua, khi viên đạn cuối cùng vang lên, trên màn hình hiển thị con số 10, Viên Nhất Chương mới thở phào một hơi, sau đó buông súng xuống. Ít nhất ván này vẫn hòa.

Còn những người phía sau cũng thở phào nhẹ nhõm. Vẫn còn hy vọng, vẫn còn hy vọng.

- Tài bắn súng của Viên Nhất Chương cũng không tệ lắm.

Nhìn những con số màu vàng hiện lên trên màn hình, Giang Nguyên cũng không nhịn được mà thầm khen một tiếng.

Phan Nghị nhìn Giang Nguyên, trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Nhưng y cũng biết, nếu Giang Nguyên giống như các vị huấn luyện viên kia, như vậy cũng là bình thường. Trước mặt cao thủ chân chính, mặc dù tài bắn súng của Viên Nhất Chương không thể sánh bằng, nhưng so với cao thủ bình thường thì đúng thật là không tệ.

- Bây giờ chúng ta đến vòng thi cuối cùng.

Hòa ván thứ hai, tinh thần của Viên Nhất Chương cũng phấn chấn hơn.

- Đi thôi.

Nếu hai trận đã hòa nhau, vậy thì tỷ lệ hòa ở trận thứ ba cũng không thấp. Thậm chí nói không chừng Viên Nhất Chương cũng có thể thẳng thì sao?

Hơn nữa, bắn bia cố định và bia di động là hai chuyện khác nhau. Không phải người bắn bia cố định tốt thì bia di động cũng sẽ tốt theo. Mặc dù tài bắn súng của Giang Nguyên không tệ, nhưng chưa chắc có thể bắn bia di động giỏi.

Rất nhiều người tự an ủi mình như vậy, nhưng trong lòng họ cũng biết tỷ lệ này không cao. Đương nhiên bọn họ không muốn nghĩ đến chuyện như vậy, chỉ tiếp tục tự an ủi mình. Bởi vì đối với đại đa số người, không ai biết được kết quả cuối cùng.

Dựa theo thông lệ, vẫn là thử súng đầu tiên. Viên Nhất Chương đeo bịt tai, hít một hơi thật sâu rồi giơ súng lên.

Bắn bia di động cũng khá quen thuộc đối với y, cũng được xem là cao thủ ở câu lạc bộ Long Sơn này.

Mười tám phát trúng. Viên Nhất Chương tương đối hài lòng với thành tích này. Chỉ là khi y buông súng xuống, ra hiệu bảo Giang Nguyên thử súng, Giang Nguyên đã lắc đầu:

- Không cần thử đâu, trực tiếp thi luôn đi. Lần này anh trước hay tôi trước?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi