TUYỆT PHẨM THIÊN Y

Có Cục trưởng Lý đích thân đến, hơn nữa Trương Chí kẻ chủ mưu cũng đã bị bắt lại, vậy thì tội cố ý gây thương tích của đồng chí Giang Nguyên dĩ nhiên cũng lập tức bị hủy bỏ.

Chỉ đáng thương cho Trương Chí, bị ăn đòn một trận, còn bị tạm giam... Còn chuyện sau này như thế nào, dĩ nhiên Giang Nguyên cũng chẳng cần để ý. Nếu Chủ nhiệm Lý đã ra tay, vậy phần hậu sự dĩ nhiên hắn cũng chẳng cần lo lắng. Chuyện trên đời này đen đen trắng trắng, ai có thể nói rõ ràng được...

Hắn vội vàng cùng Chủ nhiệm Lý trở về phòng khám

Trên đường, Chủ nhiệm Lý nhìn nhìn chàng thanh niên tuấn tú bên cạnh này, trên mặt nở nụ cười hiếm có. Ông hiểu rất rõ, ban nãy bác sĩ Tiểu Giang này không bất ngờ khi mình tới. Xem ra hắn đã sớm tính toán được là mình sẽ đến tìm hắn.

Ông không ngờ bác sĩ Tiểu Giang này không những y thuật không đơn giản mà tâm cư cũng rất kín kẽ.

Hơn nữa, bác sĩ Tiểu Giang này tuy hiện nay rất trẻ, chỉ là một học trò không bằng cấp, nhưng lại được Tỉnh †rưởng yêu thích. Tương lai của hắn chắc chắn sẽ rộng mở.

Trong mắt Chủ nhiệm Lý người như vậy, tiền đồ vô lượng như vậy, lại còn có năng lực mà những bác sĩ khác không thể so sánh được, có thể nhân cơ hội này kết giao chắc chắn là chuyện rất tốt. 

Ông lập tức cười nói:

- Bác sĩ Giang... Hôm nay cậu cũng đường đột quá Lần sau nếu gặp những chuyện như thế này cứ gọi điện cho tôi trước, nếu không lỡ xảy ra nguy hiểm thì sao. Nếu tôi đến chậm một bước, không chừng đã xảy ra phiền phức rồi!

~ Chủ nhiệm Lý nói rất đúng... Lần này là cháu lỗ mãng... cháu chắc chắn sẽ nhớ lời dặn của Chủ nhiệm Lý!

Giang Nguyên mỉm cười gật đầu đáp.

Nhìn thấy Giang Nguyên không cãi lại, trong lòng Chủ nhiệm Lý thầm gật đầu, cười nói:

- Thế này đi... cậu lưu lại số điện thoại của tôi, nếu có chuyện gì cứ gọi điện cho tôi. Tôi cũng lưu lại số cậu, nếu Tỉnh trưởng muốn xoa bóp lúc nào, tôi cũng tiện tìm thẳng cậu!

A...

Nghe thấy những lời này, Giang Nguyên cười khổ nói:

- Chủ nhiệm Lý... cháu không có điện thoại di động!

Nghe thấy lời này, Chủ nhiệm Lý hơi ngẩn người. Ở Vân Giang làm gì có thanh niên nào không có di động?

Nhưng ông ngẫm lại, nhìn nụ cười khổ của Giang Nguyên, lại nhớ mỗi lần gặp Giang Nguyên đều mặc  những chiếc áo sơ mi cực kỳ bình thường bán ở ven đường cũng hiểu đại khái ngọn nguồn. Ông lập tức cười nhạt nói:

- Vậy cũng không sao... lần sau lưu nhé!

Đám Hồ lão y sư lúc này đang đứng trước phòng khám chờ, vừa nhìn thấy Giang Nguyên bình yên bước xuống xe, mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhỏm, lộ ramột tia hân hoan tươi cười. Dù sao phòng khám này cũng là một chỉnh thể, có thể gọi là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Hơn nữa Giang Nguyên bị người ta đưa đi là vì phòng khám, giờ Giang Nguyên trở về, dĩ nhiên mọi người vô cùng vui mừng, lập tức vây quanh Giang Nguyên ân cần hỏi thăm.

- Được rồi... Bác sĩ Giang đã trở về rồi, lão Hồ... ông và bác sĩ Giang mau lên xe, đừng để Tỉnh trưởng đợi lâu...

Chủ nhiệm Lý nhìn các bác sĩ y tá của phòng khám đang vui mừng, trên mặt cũng lộ ý cười.

- Ai ai... được được, đi đi, lên xe...

Hồ lão y sư khuôn mặt tươi cười, cười đến mức cả khuôn mặt nhăn lại, cầm theo hòm thuốc, nhanh nhẹn bước lên xe. Giang Nguyên cũng vẫy tay với mọi người rồi bước theo lên xe.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi