TUYỆT SẮC ĐAN DƯỢC SƯ: QUỶ VƯƠNG YÊU PHI

Hắn giúp nàng dựa trên điều kiện hai người lợi dụng lẫn nhau, nếu biết nữ nhân này gạt hắn, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng!

Hoàng cung tráng lệ, khắp nơi đều là đình đài lầu các, rõ ràng bên ngoài nóng bức, nơi này lại mát mẻ như xuân.

Trong ngự hoa viên, muôn hoa khoe sắc cũng không kiều diễm bằng những nữ tử ở đó.

Trong đám người, Liễu Ngọc trông có vẻ nổi bật nhất, nàng tốn rất nhiều thời gian để trang điểm, một thân hồng bào diễm lệ nhìn như vô số đóa hồng nở rộ, hai chiếc hoa tai tinh xảo leng keng rung động, hồng trang yêu diễm tôn lên mỹ mạo của nàng.

Các nam nhân chung quanh kinh diễm, không thể dời mắt.

Bỗng nhiên Liễu Ngọc không nói chuyện nữa, ánh mắt thâm độc nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó.

Mọi người nhìn theo tầm mắt nàng, lập tức một thân ảnh bạch y phiêu nhiên đập vào mắt mọi người...

Nếu nói về khí chất, ở đây không ai so được với vị bạch y nữ tử này, nàng tựa như hạc trong bầy gà, một gốc thanh liên độc lập...

Điểm đáng tiếc là trên gương mặt trắng nõn của nữ tử có một vết sẹo từ chân mày kéo dài đến cánh mũi, phá hư phần mỹ cảm này.

Giống như một món đồ sứ tinh xảo, cố tình bị mẻ một góc, đáng tiếc cỡ nào?

Mọi người đều thở dài, nếu không có vết sẹo đó, nàng nhất định sẽ nổi bật hơn cả Liễu Ngọc...

"Thiếu Thần ca ca!" Liễu Ngọc thu hồi ánh mắt ngoan độc, mỉm cười đi về phía Dịch Thiếu Thần, cười duyên nói: "Thiếu Thần ca ca, ngươi rốt cuộc cũng tới."

Nhìn gương mặt tươi cười của nữ tử, Dịch Thiếu Thần nhíu mày, đáy mắt xẹt qua một tia không kiên nhẫn, hiển nhiên không có bất kì hảo cảm nào với nàng...

"Trời ạ, thiếu niên kia là ai? Thật xinh đẹp!"

Lúc này, một thanh âm kinh ngạc vang lên, sau đó ánh mắt mọi người đổ dồn về phía bóng dáng nhỏ yếu kia...Ngoại trừ thần long thấy đầu không thấy đuôi Quỷ Vương, Dịch Thiếu Thần chính là mỹ nam tử giàu có nổi danh của Thiên quốc, không biết có bao nhiêu nữ tử đánh mất trái tim cho hắn.

Nhưng so với mỹ thiếu niên này, hắn vẫn kém rất xa...

Mặc Khê bị dọa sợ, vội vàng núp phía sau Mộ Như Nguyệt, hàng lông mi khẽ run lên, cắn chặt môi nhìn những nữ tử đó.

Gia gia nói không sai, người bên ngoài thật đáng sợ, nếu không phải gia gia cho rằng hắn quá yếu đuối, cũng sẽ không ném hắn ra ngoài trải nghiệm...

"Như Nguyệt, ta muốn về nhà", Mặc Khê gắt gao kéo ống tay áo Mộ Như Nguyệt, đôi mắt khiếp nhược, "Ta không thích ánh mắt những người này nhìn ta, bằng không... bằng không ta sẽ không khống chế được mà giết các nàng!"

Mộ Như Nguyệt ngẩn ra, vỗ vỗ tay Mặc Khê, an ủi nói: "Không sợ, có ta ở đây."

Có ta ở đây....

Kỳ tích là những lời này làm tâm Mặc Khê an tĩnh lại, cảm giác này giống như cảm giác gia gia luôn ở bên cạnh bảo hộ hắn...

Nếu Mộ Như Nguyệt biết Mặc Khê coi nàng là gia gia, phỏng chừng sẽ quay đầu đi không thèm quản hắn nữa.

Đáy mắt Liễu Ngọc cũng hiện lên kinh diễm, bất quá, người nàng yêu là Thiếu Thần ca ca, mặc kệ nam nhân khác ưu tú cỡ nào nàng cũng sẽ không động tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi