TUYỆT SẮC QUÂN SƯ

Ngoài Phi Đô thành, hai mươi dặm về phía Bắc.

“ Tuyết Nhi, con thật sự định làm như thế sao??? ” một mỹ phụ trung niên dung nhan có chút tiều tụy nhìn bạch y nam tử trước mặt lo lắng hỏi.

“ Mẫu thân, người đừng lo lắng, Tứ muội đang trên đường đến đây, chuyện còn lại cứ để cho bọn con lo là được rồi ” bạch y nam tử ôn nhu nhìn mỹ phụ trấn an.

“ Ân, nếu vậy thì nhanh chóng hoàn thành sau đó quay về có biết không???” mỹ phụ nhìn nhi tử ân cần dặn dò.

“ Mẫu thân, con đã biết, con đi đây ” bạch y nam tử nhẹ gật đầu sau đó nhanh chóng cùng hai đôi nam nữ rời đi.

Mỹ phụ nhìn theo bóng dáng bạch y nam tử không khỏi cười khổ, ‘ đúng là thiên ý trêu người mà, nếu hai mươi năm trước nàng dứt khoát một chút, dẹp bỏ lòng tự trọng của mình, thì hôm nay, con trai của nàng đâu phải khổ sở thế này cơ chứ!! ’.

Phi Đô thành, nhìn ba chữ lớn trên tường thành, Phù Dung không khỏi cười lạnh, ‘ Hàn vương, nếu ngươi biết điều, thì Hàn quốc sẽ không sao, còn nếu không, trong vòng ba ngày ta sẽ đem Hàn quốc của ngươi diệt đi, sau đó làm cho Phi Đô thành này vĩnh viễn biến mất trên đời ’.

Đêm, bóng tối bao trùm, ngoài trừ tiếng côn trùng, cùng tiếng gió, hòa vào tiếng người thưa thớt còn sót lại trên đời, ngoài ra không hề có điều gì khác. Một vài đạo bóng đen thi triển khinh công bay qua nóc các căn nhà, nhắm ngay hướng đại lao Hình bộ mà đi đến, dẫn đầu là một bạch y nam tử, theo sau còn có bốn hắc y khác.

Năm đạo bóng dáng tiến đến gần, đánh ngất thị vệ canh cửa, sau đó từ một góc gần đó, lại xuất hiện thêm năm bóng dáng khác, dẫn đầu là một nữ tử vận hắc y, theo sau là bốn nam nhân.

“ Đã đến rồi, vào thôi ” bạch y nam tử nhẹ giọng nói.

“ Ân ” hắc y nữ tử điểm nhẹ đầu, sau đó mấy đạo bóng dáng nhanh chóng tiến vào trong.

Bên này, bốn hắc y theo sau bạch y nam tử dẫn đường đi trước, giải quyết tất cả thị vệ trong Hình bộ, sau đó chia nhau ra, thả hết tất cả phạm nhân đang bị giam bên trong, còn bạch y nam tử cùng hắc y nữ tử thì dẫn theo bốn nam nhân còn lại tiến vào sâu trong phòng giam trong cùng.

Nơi này, đang giam giữ một trung niên nam tử, tuy biết thế, nhưng nói thật nam tử này dù thế nào thì nhìn về ngoài vẫn cứ như ngoài ba mươi mà thôi, hơn nữa khi hắc y nữ tử nhìn thấy trung niên nam tử này, không khỏi nhìn về phía bạch y nam tử cười khẽ.

“ Hai người quả thật là phụ tử a, rất giống nhau ”.

“ Đừng nói nhiều, cứu người quan trọng hơn ” bạch y nam tử liếc mắt nhìn hắc y nữ tử, sau đó phá cửa phòng giam, mang theo trung niên nam tử đang bị ngất mang đi.

Người đã được cứu, nên mọi người nhanh chóng rời khỏi nơi này, khi ra ngoài, bốn hắc y còn lại nhanh chóng phục mệnh, tất cả phạm nhân trong đại lao đã được họ trong thời gian ngắn thả đi hết, nên kể từ ngày mai Phi Đô thành nhất định sẽ rất náo nhiệt.

Sau đó mấy đạo bóng dáng nhanh chóng rời đi, họ đi không bao lâu, Hình bộ đã vang lên tiếng báo cướp ngục, binh lính ngay lập tức được triệu đến, nhưng đều đã muộn, vì tất cả phạm nhân đã không cánh mà bay.

Đoàn người đi suốt đem rời khỏi Phi Đô thành, trở về một biệt viện nằm ngoài thành hai mươi dặm, bên trong nhanh chóng có người ra tiếp ứng, bạch y nam tử mang theo trung niên nam tử trở về phòng, một lúc sau, một mỹ phụ trung niên đã tiến vào.

“ Cô cô ” hắc y nữ tử vui mừng lên tiếng.

“ Mẫu thân ” bạch y nam tử nhẹ giọng hô.

“ Dung nhi, Tuyết nhi, hai con không sao chứ??? Có hay không gây ra kinh động??? ” mỹ phụ trung niên lo lắng hỏi.

“ Cô cô, yên tâm, mọi chuyện đều rất thuận lợi ” Phù Dung mỉm cười nhìn cô cô mình trấn an.

“ Mẫu thân, yên tâm, con và Tứ muội đều lo chu toàn cả rồi, người chỉ cần ở bên cạnh chăm sóc tốt phụ thân là được rồi ” Hàn Thiên Tuyết cũng nhỏ giọng an ủi.

“ Ân, vậy thì tốt ” Ngọc Hải Đường gật đầu mỉm cười, sau đó tiến đến bên giường chăm chú nhìn trung niên nam tử, sau một lúc nàng lấy ra từ trong người một chiếc bình nhỏ đưa đến gần cho trung niên nam tử ngửi.

Một lúc sau trung niên nam tử dần hồi tỉnh lại, mơ màng nhìn hoàn cảnh xung quanh, sau đó y lại ngạc nhiên khi mình lại nhìn thấy hai hình bóng mà mình nhớ nhung suốt mấy ngày nay, khiến y vui mừng không thôi.

“ Hải Đường, Tuyết nhi, tại sao hai người ở đây??? Đây là đâu??? Tại sao ta lại ở đây??? ” Hàn Nhân nghi vấn hỏi.

“ Đây là biệt viện bên ngoài Phi Đô thành của Minh Thành” Phù Dung mỉm cười giải thích.

“Ân” Hàn Nhân gật đầu tỏ vẻ hiểu, sau đó đột nhiên như nhớ đến cái gì đó thì sửng người.

“ Minh Thành??? ” Hàn Nhân nhất thời hoảng hốt, y trước đây đã từng nghe phụ hoàng nhắc đến hai từ này, nên y biết hai từ này có nghĩa gì, nhưng hiện giờ có người nói y đang ở nơi thuộc về Minh Thành, điều này làm cho y nhất thời khó hiểu.

“ Cô cô của ta là muội muội của Minh vương, chủ nhân Minh Thành, đồng thời người cũng là Phó thành chủ của Minh Thành, Kim Thánh nương nương, còn nhi tử của ngài, Hàn Thiên Tuyết, cũng đồng thời là Tam ca của ta, chính là Tam thiếu gia của Minh Thành” Phù Dung ngữ điệu như hoàn toàn không có gì lớn.

Nhưng điều này nghe vào tai Hàn Nhân thì lại như ‘ngũ lôi oanh đỉnh’, nhất thời khiến y không tiếp thu được.

“ Nhân ca, không cần lo lắng, cho dù ta là ai ta vẫn là thê tử của chàng, Tuyết nhi cũng vậy, là nhi tử của chàng, chuyện này vĩnh viễn sẽ không thay đổi ” Ngọc Hải Đường nhẹ giọng trấn an.

“ Hải Đường, hoàng huynh hắn ” Hàn Nhân khó xử nhìn thê tử, dù sao những chuyện hoàng huynh làm với mẫu tử hai người quả thật quá đáng, nhưng bây giờ với thân phận của hai người, nếu muốn trả thù, thì đừng nói là đối phó hoàng huynh, cho dù hủy diệt cả Hàn quốc cũng không thành vấn đề, nên y không khỏi không lo lắng.

“ Yên tâm, chuyện này ta tự có dự tính, ngươi chỉ cần ở lại đây cùng mẫu thân ta là được rồi ” Hàn Thiên Tuyết lạnh giọng lên tiếng, sau đó xoay người rời đi không nói bất kỳ câu nào nữa.

Ngọc Hải Đường cùng Hàn Nhân nhìn thấy thế, không khỏi ảm đạm, hai người họ biết Thiên Tuyết đến giờ vẫn chưa chấp nhận chuyện này, nhưng mà họ không bức bách y, họ tin rồi sẽ có một ngày y nghĩ thông suốt mà thôi.

“ Cô cô, con cũng đi nghĩ đây, hai người cứ tự nhiên, nhưng mà con xin khuyên một câu, chuyện này hai người cứ để Tam ca giải quyết thì tốt hơn a” Phù Dung thấy vậy, an ủi vài câu, sau đó cũng ngay lập tức cáo từ, đây dù sao cũng là chuyện nhà của Tam ca, nàng không tiện nói nhiều, nếu không e rằng Tam ca sẽ không vui, chi bằng cứ để huynh ấy tự mình xử trí thôi.

Phù Dung rời đi, trong phòng chỉ còn lại Ngọc Hải Đường cùng Hàn Nhân, hai người nhất thời không nói nên lời, dù sao họ cũng biết tính cách của Thiên Tuyết, xem ra quả thật như lời Phù Dung, mọi chuyện cứ nên để Thiên Tuyết giải quyết, nếu không e rằng hậu quả sẽ còn lớn hơn nữa.

Thiên Tuyết sau khi rời đi, cũng không về phòng, mà một mình tiến vào đình viện ngồi đó, ngắm nhìn mặt trăng trên cao, trong lòng lại thầm nhũ, ‘ Hàn đế, nếu ngươi thật như lời nam nhân kia nói, có nổi khổ riêng mới xử lý mọi chuyện như thế, thì ta có thể bỏ qua, hơn nữa giúp ngươi một tay, nhưng nếu như là ngươi không biết điều, mà cố tình gây sự, thì đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt ’.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi