TUYỆT SẮC QUYẾN RŨ: QUỶ Y CHÍ TÔN (THIÊN Y PHƯỢNG CỬU)

Hắn vừa dứt lời, lập tức đi về phía cửa phòng khép kín.

“Tề Khang!” Mấy người đều gằn giọng quát hắn.

Tên Phượng vệ đi lên trước dừng bước lại rồi quay đầu nhìn bọn họ với vẻ cười cợt: “Mọi người căng thẳng quá rồi, ta sẽ không làm gì với gia chủ đâu, chỉ là tò mò vào xem thôi, không sao đâu.” 

Hắn vừa dứt lời liền giơ tay đẩy về phía cửa phòng. Cùng lúc này, cánh tay đưa ra bị người ta bắt lại khiến hắn hơi nghiêng đầu nhìn. Thì ra là La Vũ đang giữ lấy tay hắn.

“La Vũ, ngươi làm gì vậy?”

Sắc mặt La Vũ tối sầm nhìn hắn, trong mắt rõ ràng đã có chút không vui: “Tề Khang, lúc chủ tử đi đã giao phó chúng ta canh giữ nơi này, không ai được phép vào mà chưa có sự cho phép. Lúc đó ngươi cũng nhận lời rồi thì đừng khiến cho chúng ta khó xử.” 

Tề Khang thấy ánh mắt hắn vô cùng nghiêm túc liền khẽ run sợ. Hắn ta sửng sốt giây lát rồi thu tay lui bước về sau, đồng thời quay đầu nhìn mấy người sau lưng cũng thấy vẻ nghiêm túc trên gương mặt bọn họ. Lúc này hắn ta mới áy náy cười.

“Xin lỗi, chỉ vì ta có chút tò mò thôi, vậy ta không đi vào là được rồi mà.”

Vốn dĩ chuyện này xem ra cũng không đến mức quá nghiêm trọng, nhưng hôm nay thấy từng người bọn họ như vậy cũng làm cho hắn xấu hổ. Hắn thực sự không có ý nghĩ khác, mà chỉ là muốn biết tình trạng sức khỏe của gia chủ bây giờ, thật không ngờ hắn nhất thời kích động, suýt nữa đã làm cho các huynh đệ của hắn khó xử. 

Tề Khang là người nhỏ tuổi nhất trong số tám người, nhưng cũng không phải là người không biết lý lẽ, sau khi ý thức được việc làm sai trái của mình, hắn lập tức xin lỗi.

Mấy người thấy vậy khẽ thở phào một hơi, lúc này mới thật sự yên tâm.

Kỳ thực bọn họ cũng không biết, Phượng Cửu không chỉ dặn dò bọn họ canh chừng nơi đây không cho người ta tiến vào, nàng còn dặn dò ám vệ thi hành mệnh lệnh trấn giữ. Nếu có người không được nàng cho phép mà dám tự động tiến vào, thì cho dù là ai cũng phải giết! 

Những động tĩnh trong viện cũng tự có ám vệ bẩm báo toàn bộ cho nàng. Cho dù nàng không có ở đây, nhưng cũng biết rõ mọi chuyện đã xảy ra ở nơi này.

Hai ngày sau, nàng cố ý từ bên ngoài vội vã trở về. Mà việc nàng trở về cũng là để cho mọi người trong thành đều nhìn thấy bóng dáng của nàng, để khiến cho mọi người đều biết nàng đã quay lại.

Trong thành lan truyền tin tức nàng trở về khiến Mộ Dung Dật Hiên lập tức chạy tới Phượng phủ. Chỉ là không ngờ lúc đi tới ngoài cửa lớn của Phượng phủ đã thấy mười mấy người chờ ở bên ngoài. Hắn nhỏ giọng giao cho người hầu theo sau hỏi thăm một chút mới biết thì ra là chi khác của Phượng phủ tới đây. 

Thấy thế, hắn cũng không đi vào Phượng phủ mà tìm chỗ trà lâu cách Phượng phủ không xa. Hắn ngồi xuống uống trà ở lầu hai, đồng thời cũng chú ý đến cửa chính của Phượng phủ.

“Lão thái gia! Đại tiểu thư! Chi thứ Phượng gia chúng ta đã tới bên ngoài, nói là muốn gặp gia chủ một chút.” Quản gia bẩm báo lại tình hình bên ngoài rồi đợi hai người giao phó.

“Chi thứ? Chi thứ nào?” Lão thái gia khẽ cau mày hỏi. 

“Là Nhị lão thái gia...”

Lão thái gia nghe vậy hơi trầm tư rồi liếc nhìn sang Phượng Cửu bên cạnh, thấy nàng cũng không mở miệng, ông nói với quản gia: “Dẫn bọn hắn tới phòng khách để ta qua xem thử.”

“Vâng.” Quản gia đáp lời xong lúc này mới xoay người đi ra ngoài. 

“Phượng nha đầu, cháu thấy thế nào?” Lão thái gia hỏi dò.

“Chắc là bọn họ đã nghe thấy cha ngã xuống nên tới đánh chủ ý lên đầu của chúng ta.” Nàng khẽ cười lơ đãng. Những việc ngày hôm nay mới chỉ là bắt đầu, những kẻ lang sói đang nhìn chằm chằm vào Phượng phủ chỉ có nhiều hơn chứ không hề ít.

“Không sai! Mấy người này đều là những kẻ hung ác độc địa, ta ra ngoài đuổi bọn chúng đi.” Lão thái gia nói xong liền cất bước đi ra ngoài. 

“Gia gia.” Nàng gọi ông lại, con ngươi trong sáng lấp lánh khẽ chuyển động...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi