TUYỆT SẮC QUYẾN RŨ: QUỶ Y CHÍ TÔN (THIÊN Y PHƯỢNG CỬU)

Nghe vậy, Mộ Dung Dật Hiên liếc nhìn Mộ Dung Bác, nặng nề nói: “Ai cũng không bằng nàng!”

Vừa dứt lời liền quay người, nhanh chóng đi ra bên ngoài.

Mộ Dung Bác nhíu mày nhìn Mộ Dung Dật Hiên, lo lắng hắn đi tìm thái tử Thanh Đằng quốc gây sự nên lập tức đi theo.

Thân tình trong hoàng thất vốn mỏng manh như tờ giấy, nhưng đối với đứa con trai này, Mộ Dung Bác lại vô cùng coi trọng. Tuy ông có nhiều con trai, nhưng thiên phú của Mộ Dung Dật Hiên là tốt nhất, ông còn hi vọng sau này hắn trở thành cường giả, tất nhiên sẽ không muốn hắn bị tình cảm ràng buộc.

Mặc kệ Phượng Thanh Ca kia có đồng ý hay không thì nàng vẫn phải làm trắc phi của thái tử Thanh Đằng quốc, cũng chỉ có như vậy, Dật Hiên mới có thể đoạn tuyệt với nàng, chăm chỉ tu luyện.

Đúng như Mộ Dung Bác lo lắng, Mộ Dung Dật Hiên thật sự tìm thái tử Thanh Đằng quốc, nhưng bên ngoài điện của thái tử Thanh Đằng quốc có tu sĩ thực lực cường đại trấn giữ, hắn muốn đi vào cũng không dễ.

“Làm phiền thông báo một tiếng, Mộ Dung Dật Hiên cầu kiến.”

Hắn nhìn về phía một tu sĩ có thực lực cường đại, trong lòng hơi trầm xuống. Quả nhiên là nước lớn, tu vi bậc này mà lại làm hộ vệ…

Nam tử trung niên liếc mắt nhìn hắn, âm thanh lạnh lùng truyền ra: “Thái tử điện hạ đang nghỉ ngơi, ai tới cũng không gặp.”

Nghe vậy, Mộ Dung Dật Hiên vô cùng tức giận, đang định tiến lên thì bả vai lại bị người khác đè lại, hắn hơi nghiêng người liền thấy phụ vương hắn đứng sau lưng, phụ vương hắn lập tức cười làm lành với nam tử trung niên: “Ha ha! Đứa nhỏ này ngưỡng mộ thái tử đã lâu, vừa nghe tin thái tử ở đây nên muốn tới bái kiến, suýt thì quấy rầy thái tử điện hạ nghỉ ngơi.”

Vừa dứt lời, Mộ Dung Bác quay đầu nhìn Mộ Dung Dật Hiên, trầm giọng quát: “Còn không mau trở về!”

“Bổn vương có chuyện muốn nói với thái tử điện hạ, mong các hạ thông báo một tiếng.” Mộ Dung Dật Hiên không để ý tới Mộ Dung Bác, chỉ nhìn về phía nam tử trung niên nói lớn.

Nghe vậy, nam tử trung niên nhìn Mộ Dung Bác một cái, sau đó dò xét Mộ Dung Dật Hiên, lạnh lùng nói: “Đợi tới yến tiệc buổi tối ngươi sẽ nhìn thấy, lúc đó muốn nói gì cũng được, bây giờ mau rời đi.”

“Người đâu! Dẫn tam vương gia ra khỏi cung!”

Mộ Dung Bác trầm giọng, mấy tên hộ vệ lập tức tiến lên cung kính: “Tam vương gia, mời!”

Thấy cảnh này, Mộ Dung Dật Hiên nhìn chằm chằm vào cung điện bên trong: “Không gặp được thái tử Thanh Đằng quốc, vậy thì nhờ ngươi nhắn giùm một tiếng, đại tiểu thư Phượng phủ chưa từng đáp ứng hôn sự này, các ngươi đừng uổng phí tâm tư nữa.”

Vừa dứt lời, hắn cũng không để ý tới sắc mặt của Mộ Dung Bác, phất tay rời đi.

Mộ Dung Bác nghe xong cảm thấy vô cùng tức giận, ông còn đang tìm đủ cách để tạo quan hệ tốt với Thanh Đằng quốc, con trai ông lại nhảy ra ngăn cản, thật đáng chết!

“Ha ha, đừng nghe hắn nói bậy, nói với thái tử điện hạ, hôn nhân này không có vấn đề gì!” Mộ Dung Bác cười làm lành, sau đó nhanh chóng rời đi.

Sau khi hai người rời đi, nam tử trung niên đi vào bên trong bẩm báo với Nhiếp Đằng mọi chuyện, sau đó lui ra ngoài.

Nghe được lời đó, nam tử trung niên áo đen đứng cạnh Nhiếp Đằng khẽ nhếch môi: “Chỉ là một Phượng phủ nho nhỏ, nhất định không dám đối địch với Thanh Đằng quốc, huống chi chủ tử xem trọng nàng chính là phúc của nàng, mặc kệ nàng có nguyện ý hay không thì cũng phải làm nữ nhân của chủ tử!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi