TUYỆT SẮC QUYẾN RŨ: QUỶ Y CHÍ TÔN (THIÊN Y PHƯỢNG CỬU)

Nghe vậy, Hoàng quản sự gật đầu: “Như vậy càng tốt.” Sau đó bảo người chuẩn bị bút giấy mực để Phượng Cửu vẽ người xuống.

Một lúc sau Phượng Cửu giao bức tranh cho hắn, nói: “Gần đây ta sẽ ở lại nơi này một thời gian, ừm, ta ở nhà trọ Ngũ Phúc, có tin gì thì đưa đến đó. Ngươi làm việc này nhanh một chút, ta đợi.”

“Được, ta lập tức cho người đi thăm dò.” Hoàng quản sự đáp một tiếng, cầm bức họa đi ra đại sảnh. Hắn dặn dò người phía dưới một chút, đem bức họa giao cho một lão già rồi lại quay về đại sảnh. 

Hắn nhìn Phượng Cửu đang ngồi bên đó, nghịch hắc lệnh giả trong tay, thầm than một tiếng, đang muốn mở miệng thì bị cái cảnh trước mắt dọa cho đến mức trợn tròn hai mắt.

Chỉ thấy, hắc lệnh mà thiếu niên kia đang chơi bị hắn một tay bóp nát, trực tiếp biến thành tro bụi rơi đầy xuống mặt đất. Nhìn thấy cái tay đó, lại chứng kiến động tác đó, Hoàng quản sự bỗng toát mồ hôi lạnh, trong lòng không ngừng rên rỉ: Xong rồi xong rồi. Hắn cảm thấy thiếu niên này không phải là dạng dễ gây sự, mặc dù tấm hắc lệnh kia là giả nhưng cũng không phải là được làm từ vật liệu thông thường, nhưng hiện nó lại bị thiếu niên đó trực tiếp bóp vụn thành phấn bụi...

Phượng Cửu thổi sạch phấn bụi còn dính trên tay, rồi nhận lấy mảnh vải ướt từ Lãnh Hoa lau tay, lúc này mới nhìn về phía Hoàng quản sự đang trợn tròn mắt đầy kinh ngạc, cười híp mắt nói: “Hoàng quản sự, còn một việc cần ông tìm hiểu một chút.” 

“Chuyện...chuyện... chuyện gì?”

Hoàng quản sự nhìn nụ cười của đầy ác ý của Phượng Cửu thì đến nói chuyện cũng nói lắp. Ai đó nói cho hắn biết có chuyện gì đã xảy ra với cái vị thiếu niên mà khí tức toàn thân đột nhiên thay đổi này được không? Có chuyện gì xảy ra với vị thiếu niên mà uy lực toàn thân tỏa ra mạnh mẽ dọa người này vậy?

Vừa rồi hắn vẫn còn đang suy nghĩ, có phải thiếu niên này bị uy lực Kim Đan của lão Hứa dọa rồi? Nhưng hiện tại khi nhìn thấy uy lực và khí thế đang tỏa ra trên người của hắn ta thì hai đùi của Hoàng quản sự vẫn đang run rẩy... 

Thật đáng sợ...một thiếu niên thật kì lạ...hắn xuất hiện từ đâu ra vậy?

“Thực ra cũng không tính là chuyện gì to tát lắm, chỉ là hắc lệnh của ta bị người khác trộm mất rồi, ngươi thông báo một chút đi! Bảo người tìm giúp ta.”

Hoàng quản sự trợn tròn mắt, vị thiếu niên này vừa ngoảnh lại đã thấy xuất hiện ở đây rồi, hóa ra là hắn đã sớm chờ ở đây rồi sao? 

Lại nghe cái giọng nói mang vài phần thờ ơ của hắn thì Hoàng quản sự không khỏi lau mồ hôi lạnh: “Công tử, chuyện, chuyện này...” Hắn muốn nói, Hắc lệnh của chợ đen đều không giống nhau, ngươi làm mất không có chứng cứ nên ngoại trừ việc báo mất thì việc muốn tìm lại cái Hắc lệnh ban đầu đâu có dễ dàng như thế.

Ai biết, lời này còn chưa nói ra thì đã lại nghe thấy giọng nói của thiếu niên kia truyền tới.

“Được rồi, hình như ta quên chưa nói với ngươi, tấm hắc lệnh đó ngoài ta ra thì không ai dùng được.” 

“Cái, cái gì?”

Hoàng quản sự la thất thanh, sắc mặt trong chớp mắt trở nên trắng bệch, vốn dĩ chỉ có hai chân run rẩy nhưng hiện giờ là toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh trên trán to như hạt đậu châu không ngừng toát ra và chảy xuống, hắn kinh ngạc và hoảng sợ nhìn vị thiếu niên với một khuôn mặt đang cười vô hại kia, chỉ cảm thấy ngay cả hàm răng cũng đang run rẩy.

Hắc lệnh đó, hắc lệnh đó nếu quả thực giống như lời thiếu niên đó vừa nói rằng ngoài hắn ra thì không ai có thể dùng được. Vậy, vậy, vậy thì đó chính là Hắn lệnh cấp một rồi! Nhưng từ trước tới nay hắn chỉ nhìn thấy hắc lệnh, chứ không hề chú ý đến trên mặt miếng hắc lệnh đó còn ghi rõ cấp một. Nhưng hiện tại hình thấy dáng vẻ của vị thiếu niên này, nghe khẩu khí của hắn thì rõ ràng đó là hắc lệnh cấp một! 

Hắc lệnh cấp một, dùng máu để làm vân! Chỉ người sở hữu hắc lệnh mới có thể tác động vào huyết vân trên miếng lệnh bài đó!

“Công...công...công tử, ngài...quý...quý tính của ngài?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi