TUYỆT SẮC QUYẾN RŨ: QUỶ Y CHÍ TÔN (THIÊN Y PHƯỢNG CỬU)

“Xem ra ở đây cũng chưa có mấy người nhỉ!” Nàng không hề nhìn thấy có người ở cổng công hội, từ ngoài nhìn vào, bên trong cũng sạch sẽ, cũng chỉ có mấy người đang đi.

Lăng Mặc Hàn liếc ngang nàng một cái: “Nàng cho rằng dược tễ sư là cải trắng sao? Tùy ý có được?”

Nghe vậy nàng ngượng ngùng cười cười nói: “Ta vào là được rồi, các ngươi tìm một chỗ nào đó đợi ta đi! Vừa rồi lúc đi qua bên kia thấy ở đó có một quán trà, ta khảo hạch xong thì sẽ qua đó tìm các ngươi.” 

“Ừ.” Biết được khảo hạch phải mất tới mấy canh giờ nên Lăng Mặc Hàn liền đồng ý. Dặn dò một chút mới dẫn Khôi Lang và Ảnh Nhất đi về phía quán trà.

“Hai người các ngươi cũng đi theo không cần chờ ở đây, chắc phải mất mấy canh giờ đó.” Nàng tỏ ý bảo Lãnh Hoa và Lãnh Sương cùng đi tới quán trà với bọn họ.

“Vâng.” Hai người đáp một tiếng, bởi quán trà này cách đây cũng không xa, ở tầng hai của nơi đó có thể nhìn thấy cổng của công hội dược tễ, bởi vậy nên họ cũng đi đến quán trà đó. 

Lúc này, Phượng Cửu mới bước vào bên trong công hội dược tễ, vào tới bên trong rồi nàng tìm một công hội dược sư làm nhiệm vụ tiếp khách để nói rõ ý đồ đến đây.

“Huy hiệu khảo hạch sao?” Vị dược sư đó quan sát Phượng Cửu một lượt rồi chỉ một cái quầy hàng ở một bên khác: “Đi sang bên đó nộp phí khảo hạch trước rồi qua đây lấy số.”

Khảo hạch huy hiệu dược sư phải cần đến linh dược, vì mỗi một dược sư khảo hạch đều khảo hạch một cấp bậc không giống nhau nên phải nộp phí linh dược tương ứng. Phượng Cửu biết được điều này nên nhanh chóng đi ra nộp tiền rồi lấy ra bằng chứng đi đến chỗ của dược sư kia nhận số. 

“Vào bên trong chờ đi, ngươi đến sớm thì lấy số đầu tiên.” Vị dược sư đó vẫn lạnh nhạt nói, đưa cho nàng một cái bảng gỗ.

Mỗi ngày đều có người tới khảo hạch, nhưng những người có thể đỗ đều rất ít. Cậu thiếu niên này cũng mới mười năm tuổi, hắn thậm trí còn chưa thèm nhìn nàng đã bỏ ra bao nhiêu phí để muốn khảo hạch huy hiệu dược sư cấp một thì đã trực tiếp lấy một số đưa cho nàng rồi đuổi nàng đi.

Hắn thấy, vị thiếu niên này chắc chắn không đỗ, bởi vậy cũng bày ra một sắc mặt và thái độ không tốt với nàng. 

Phượng Cửu cũng không để tâm, nàng cầm bảng hiệu rồi đi vào bên trong, vào đến bên trong thì nhìn thấy một căn phòng bằng đá lớn đang mở cửa, bên ngoài phòng có dược đồ đứng canh, nhìn thấy nàng đi vào thì họ quan sát nàng một lượt.

“Ngươi đến khảo hạch sao? Chờ thêm chút nữa, người phụ trách khảo hạch vẫn chưa đến.”

Nghe vậy nàng gật đầu, nàng chưa từng tới đây nên thừa dịp thời gian vẫn còn sớm nàng đi xung quanh quan sát một chút. Ngửi thấy trong không khí có mùi thuốc đang tỏa ra nhè nhẹ thì ánh mắt của nàng rơi trên cảnh cửa đá đang đóng trước mặt đó, thầm nghĩ: Khảo hạch ở bên trong đó sao? Cái căn phòng được bịt kín này cũng được làm quá tốt đi. Bên trong có ánh sáng không nhỉ? 

Sau nửa nén hương, có mười mấy người tiếp tục tiến vào, ai cũng cầm một bảng gỗ có số chờ. Một nén hương sau, vị dược sư phụ trách khảo hạch mới lững thững đến muộn rồi đi vào trong căn phòng đá đó.

“Số thứ nhất tiến lên.” Dược đồ canh giữ cửa đá hét lên.

Mọi người nhìn ngược nhìn xuôi thì thấy một thiếu niên khôi ngô mặc áo hồng chói mắt đang cười híp mắt giơ tấm bảng gỗ của mình lên. 

“Ta là Số 1.”

Lúc này, tâm trạng của Phượng Cửu đang vui vẻ, mới sáng sớm đã bò tới đây quả thật là rất đúng, chí ít thì nàng cũng là người đầu tiên được khảo hạch.

“Vào đi!” Dược đồ thu bảng gỗ của nàng rồi mở cửa đá để nàng đi vào. 

Vừa bước vào bên trong, một sự kì lạ xẹt qua đôi mắt của Phượng Cửu, từ ngoài nhìn vào thì nơi này là một căn phòng đá được bịt kín, nhưng bước vào bên trong mới biết, ngoại trừ bốn bức tường xung quanh ra thì trên đỉnh đầu còn có trời xanh mây trắng.

Mà điều khiến nàng kinh ngạc chính là trận pháp của nơi này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi