TUYỆT SẮC QUYẾN RŨ: QUỶ Y CHÍ TÔN (THIÊN Y PHƯỢNG CỬU)

Nghe thấy từ tiểu hữu biến thẳng thành Phượng lão đệ, Phượng Cửu cau mày, được xưng huynh gọi đệ với một ông lão không biết mấy trăm tuổi, áp lực này thực quá lớn.

Có điều cũng may, Vu lão này cho nàng cảm giác khá tốt. Nghĩ lại cũng thỏa mái, người ta gọi nàng một tiếng lão đệ cũng là coi trọng nàng, dù sao một tiếng lão đệ này của ông ấy chính là muốn cư xử ngang hàng với nàng.

Nhưng nàng đúng chuẩn là một cô nương mà, hai chữ lão đệ này cảm giác không phù hợp với nàng thật! 

Vì vậy, nàng cười cười, nói: “Vu lão gọi ta tiểu Cửu là được.”

“Ha ha, được được, vậy lão phu sẽ gọi ngươi một tiếng tiểu Cửu.” Ông ấy cười to, càng nhìn nàng càng vui vẻ nói: “Tiểu Cửu, chúng ta đến đại sảnh nói chuyện kĩ hơn, mời.”

Phượng Cửu gật đầu, cất bước ra ngoài cùng ông ấy. 

Ba vị khảo sư kia vẫn đang ngơ ngác, ngơ mất nửa ngày mới hoàn hồn lại, ba người nhìn nhau rồi cũng vội vàng đi ra ngoài, giao lại công việc khảo hạch này cho ba vị công hội dược sư khác...

Khi những người chờ ở bên ngoài đã nửa ngày nhìn thấy Vu lão với thiếu niên áo hồng kia cười cười nói nói đi ra thì ai nấy đều trợn tròn mắt, cảm thấy có chút khó tin. Nhưng bọn họ không được tới gần, chỉ có thể nhìn mấy người họ đi càng lúc càng xa.

“Thiếu niên kia là ai vậy?” 

“Thiếu niên đó là người đầu tiên vào khảo hạch đó, hình dáng vẻ đó là thi đậu rồi sao?”

“Cứ cho là thi đậu, vậy còn thái độ của Vu lão và ba vị khảo sư kia là sao? Lẽ nào gia thế của thiếu niên kia rất hùng hậu?”

Lời vừa nói ra, lập tức thu hút ánh nhìn kinh bỉ của những người xung quanh: “Thế lực có hùng hậu đến đâu thì cũng không được dược thánh coi trọng. Phải biết rằng, một số người của hoàng thất còn phải xu nịnh ông ấy, ông ấy nào cần phải đi nịnh bợ người khác chứ?” 

Những người khác gật đầu. Không sai, cho dù là dược tễ sư hay luyện đan sư đều là địa vị tôn quý, cứ cho là tu vi của kẻ mạnh có mạnh thêm thì cả đời cũng không thể rời bỏ dược tễ sư hoặc luyện đan sư. Thậm chí cứ coi là tu vi của kẻ mạnh mạnh thêm thì thường sẽ không có ác cảm với dược tễ sư hoặc luyện đan sư.

Phòng khách của công hội, đó là nơi để tiếp khách, cũng là nơi mà các dược sư đến khảo hạch trước đây không thể bước vào. Nhưng bây giờ Vu lão lại đưa Phượng Cửu đến đây.

Lúc các dược đồ bưng trà và bánh ngọt lên cũng lén lút đánh giá Phượng Cửu, họ hiếu kì sao thiếu niên áo hồng này lại có thể được Vu lão xem trọng đến thế? Chỉ là, bọn họ không dám dừng lại, sau khi dâng trà và bánh ngọt xong thì lui ngay xuống. 

“Thảo nào đến cả Thái Thượng trưởng lão cũng để ý tới ngươi, ha ha, thiên phú như vậy thế gian này quả thực rất hiếm có. Nghĩ đến điều này, ngươi nhất định là xuất thân từ gia đình y dược phải không?” Vu lão vuốt râu cười híp mắt nhìn Phượng Cửu, trong bụng đang tính toán xem phải làm thế nào để kéo thiếu niên này vào lồng. Nếu như hắn có thể trở thành khách khanh của công hội dược sư, điều đó sẽ rất có lợi cho công hội dược sư của bọn họ.

Phượng Cửu cười, cũng không định nói tỉ mỉ chỉ hỏi: “Vu lão, coi như ta hoàn thành khảo hạch lần này rồi phải không?”

“Khảo hạch hoàn thành rồi, chỉ cần nhận huy hiệu rồi nhỏ máu của ngươi vào đó chứng thực một chút là được.” Vu lão cười ha ha, ngưng một chút rồi lại nói tiếp: “Tiểu Cửu, lão phu có chuyện muốn thương lượng với ngươi một chút.” 

“Vu lão mời nói.” Nàng nâng chén trà khẽ nhấp một ngụm.

“Ngươi luyện ra được dịch dược nhưng không biết bán? Lão phu có thể đại diện công hội thu mua của ngươi, nhất định có thể cho ngươi một cái giá hài lòng.”

Ông ấy cười, mắt nhìn Phượng Cửu nói: “Hơn nữa, ta muốn mời ngươi làm khách khanh trưởng lão của công hội chúng ta, không biết ý ngươi thế nào?” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi