TUYỆT SẮC QUYẾN RŨ: QUỶ Y CHÍ TÔN (THIÊN Y PHƯỢNG CỬU)

Mọi người nghe Cảnh lão thái gia đọc tên các loại kho báu rồi nhìn vào những chiếc rương được hộ vệ mang tới mở ra trước mắt mình, lụa là gấm vóc sáng chói rực rỡ, ánh sáng hắt lên cả mắt họ, thấy thế mà thầm thán phục.

Nào là trân châu Nam Hải, nào là kim ngọc như ý, đầy ắp cả rương đang được bày ra trước mặt họ, tuy trong lòng sớm có chuẩn bị nhưng vẫn khiến họ hưng phấn mong đợi theo từng sự kiểm tra của Cảnh lão thái gia.

Một trăm rương châu báu, tơ lụa, đồ cổ quý hiếm, dược phẩm quý, từng rương đều được dán giấy niêm phong rồi mang đặt vào nhà kho Lâm gia, mãi đến khi chỉ còn lại một rương cuối cùng, lại thấy vị Cảnh lão thái gia kia dừng lại một lúc, liếc qua Phượng Cửu khi nàng biểu hiện sự đồng ý mới lớn giọng đọc lên. 

“Chiếc rương cuối cùng, một trăm lọ dược tễ quý!”

Nghe thấy vậy, người của Lâm gia hơi sửng sốt, ai nấy nhìn nhau. Là ý gì đây? Một trăm lọ dược tễ quý? Là giả rồi? Hoàng triều Phượng Hoàng chỉ là một nước cửu đẳng nho nhỏ, đi đâu kiếm ra một trăm lọ dược tễ quý chứ? Chắc chỉ là những lọ dược tễ thông thường nhưng ngại quá nên họ nói là dược tễ quý thôi?

Thần sắc mỗi người khác nhau, ai cũng không nghĩ rằng đây là lời nói thật, suy cho cùng một trăm lọ dược tễ quý thật sự quá sức tưởng tượng, căn bản không thể nào có được. 

Đến khi chiếc rương cuối cùng được mang đến mở ra trước mặt mọi người, hai tầng trên dưới mỗi tầng đặt năm mươi lọ dược tễ quý bày ra trước mắt họ, đến thời khắc này, nhìn thấy một trăm lọ dược tễ kia bọn họ mới lộ ra thần sắc quái lạ.

Phượng Cửu nhìn thấy thần sắc của bọn họ cũng không nói gì nhiều, chỉ là lộ ra một nụ cười thâm sâu, cũng không giải thích gì nhiều chỉ nhìn chiếc rương kia từ từ được đóng lại dán giấy niêm phong rồi khiêng vào phòng kho.

Chỉ có Lâm Thừa Chí mới để ý đến nụ cười thâm sâu của nàng, hắn cũng không mở miệng chỉ là nghĩ thầm trong bụng. 

Giao nhận xong xuôi người của Lâm gia mở tiệc thiết yến, trong bữa tiệc Tố Tích cũng ra tiếp đãi mọi người, sắp xếp chỗ nghĩ ngơi. Sau bữa tiệc Phượng Cửu đến phòng của Tố Tích trò chuyện một hồi, nói với nàng chuyện Phượng lão thái gia đang tu luyện.

“Nếu không phải gia gia đang tu luyện thì đích thân người sẽ đến, người nhắn rằng Tố Tích cô cô đừng có trách người.” Phượng Cửu nhìn vào mắt nữ nhân ôn nhu dịu dàng này, mắt hiện lên ý cười.

Gương mặt Tố Tích ngọt ngào đáp lại: “Ừm, ta biết, con về rồi nói người chú ý thân thể, đừng để mệt quá.” 

Phượng Cửu cười đáp lời, đem danh sách sính lễ ra cho nàng: “Tờ giấy này đưa cho Tố Tích cô cô, cô cô giữ cẩn thận nhé.”

“Được.” Nàng cầm lấy, nói: “Con đi đường vất vả rồi, về nghỉ ngơi sớm một chút đi! Sáng mai ta đến tìm con cùng ăn sáng.”

“Vâng, vậy con về trước đây ạ.” Nàng cười đáp lời rồi quay người bước đi. 

Trong một phòng khác, Lâm Thừa Chí đang nghĩ đến nụ cười của Phượng Cửu lúc giao nhận sính lễ, cứ nghi hoặc trong lòng. Một trăm lọ dược tễ kia thật sự chỉ là một loại dược tễ thông thường ư? Nhưng nếu là dược tễ thông thường chắc họ sẽ không làm sính lễ mang tới đây đâu, nhưng nếu là dược tễ quý báu, thật không thể nào!

Dù sao thì dược tễ quý báu rất hiếm mỗi lọ đều là báu vật vô giá, bọn họ làm sao có thể một lúc có được một trăm lọ cơ chứ?

“Ừm, có vẻ là không thể nào.” Hắn lẩm bẩm, giọng nói nhỏ đến mức chỉ có hắn mới nghe thấy. 

Nhìn thấy phu quân mình cứ đi đi lại lại đằng đia, cũng không biết đang nghĩ gì, lúc thì cau mày, lúc lại lẩm bẩm, đại phu nhân không khỏi mỉm cười: “Cả buổi tối này chàng làm sao vậy? Chàng cứ đi đi lại lại làm ta chóng hết cả mặt.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi