TUYỆT SẮC QUYẾN RŨ: QUỶ Y CHÍ TÔN (THIÊN Y PHƯỢNG CỬU)

Bên này, ba gã võ sư chết đi không chỉ kinh động đến những người tu luyện xung quanh, thậm chí đã kinh động đến vệ binh trong trấn nhỏ.

Tuy nhiên, vệ binh cũng chỉ duy trì vấn đề trị an thường ngày của bá tánh trên trấn, đối với thế giới của người tu luyện bọn họ căn bản không thể nhúng tay vào, huống chi người chết đi lại là người tu luyện cấp bậc võ sư, điều này càng khiến bọn họ cảm thấy khó giải quyết.

Bởi vậy, điều duy nhất bọn họ có thể làm là trước hết nghĩ biện pháp điều tra thân phận ba gã võ sư sau đó thông tri tới gia tộc bọn họ.

Nhưng việc này cũng rất nhanh đã được lan truyền ở trong trấn, rốt cuộc, cái chết của ba gã võ sư, xảy ra sự việc như vậy trong trấn cũng không phải là việc nhỏ.

Đối với những sự tình này, Phượng Cửu cũng không để ý, sau khi nàng trở lại trong viện liền tiến vào không gian tu luyện.

Trên trấn nhỏ, lính đánh thuê chợ đen tựa hồ đã tự động tránh đi nhiệm vụ săn giết nàng, mấy ngày kế tiếp trôi qua trong sự bình yên, hai người đều bận rộn tu luyện, thẳng đến, vài ngày sau, Quan Tập Lẫm sau khi ra ngoài mua thức ăn trở về thì thất hồn lạc phách đi vào sân.

"Ca?" Phượng Cửu đang đánh Thái Cực quyền trong viện nhìn thấy hắn có chút không thích hợp, gọi một tiếng, hắn cũng không có phản ứng.

"Ca?" Nàng lại gọi một tiếng, mới thấy hắn bỗng nhiên hoàn hồn.

"A? Tiểu Cửu, ngươi gọi ta?" Sau một lúc, hắn thu thập lại tâm tình và nhìn về phía nàng, nảy ra một nụ cười, nhưng, hắn lại không biết rằng tươi cười của hắn có vẻ rất miễn cưỡng.

"Ngươi làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Nàng đi về phía hắn hỏi.

Quan Tập Lẫm trầm mặc hơi cúi thấp đầu, không nói.

"Không muốn nói cho ta? Vậy ta đây không hỏi nữa."

Nghe nói như thế, hắn vội vàng ngẩng đầu: "Không phải, Tiểu Cửu, chỉ là, chỉ là......"

Hắn nhìn nàng, chờ nửa ngày, giọng điệu có chút chua xót: "Ta vừa ra ngoài mua đồ, nghe được tin tức về gia tộc, đường huynh ta muốn thành thân."

Nhận thức lâu như vậy, nàng cũng chưa từng hỏi qua lai lịch hắn, gia tộc hắn, đồng dạng, hắn cũng chưa từng hỏi qua gia tộc nàng. Mà lúc này đây, lần đầu tiên nàng nghe hắn nhắc tới sự tình gia tộc hắn.

"Ngươi muốn trở về tham gia hôn lễ hắn?"

Tay hắn không tự chủ xoa chỗ vết miệng thương đã khép lại nơi eo bụng, giọng có chút ảm đạm nói: "Tiểu Cửu, ngươi biết không? Từ khi ta sáu tuổi đã được đại bá nuôi dưỡng, luôn cùng với đường huynh tập võ tu luyện, tuy không cùng một mẹ đẻ ra, nhưng ta vẫn luôn kính trọng hắn, coi hắn là thân huynh, nhưng, ta chưa từng nghĩ đến hắn sẽ đột nhiên hạ sát thủ từ sau lưng ta."

"Nếu không phải ngươi đã cứu ta, ta nghĩ hiện tại ta đã chết. Ta vẫn luôn nghĩ không thông, vì cái gì mà hắn muốn giết ta, đến khi ta nghe được tin hắn thành muốn hôn, ta mới biết thì ra nguyên lai là vì nàng."

"Nàng?" Nàng có chút ngạc nhiên.

"Ân, nữ tử cùng hắn thành thân chính là nữ nhi thứ ba của Kha gia, Kha Tâm Nhã, nàng là vị hôn thê mà năm đó phụ thân ta đã đính hạ cho ta."

Nghe vậy, đôi mắt Phượng Cửu trừng lớn, hơi há hốc mồm, đây rốt cuộc là gì? Bị đường huynh ám sát, còn bị đoạt vị hôn thê? Nàng có chút đồng tình nhìn hắn, cảm thấy quá khứ ca ca này của nàng thật đúng là quá bi ai.

Nhìn thái độ cô đơn của hắn, nàng có chút tò mò hỏi: "Ca, ngươi thích nữ nhân kia?"

Quan Tập Lẫm lắc lắc đầu: "Chưa nói là thích, nhưng, chỉ biết rằng từ nhỏ đều biết khi nàng lớn lên sẽ là nữ nhân của ta, hiện tại nghe nói nàng phải gả cho người khác, hơn nữa người kia lại là đường huynh ta, lòng ta không dễ chịu, cảm thấy ủy khuất."

"Phụt!"

Nàng nhịn không được cười ra tiếng, khi nhìn thấy ánh mắt xấu hổ buồn bực của hắn trừng tới, nàng vội vàng nhịn xuống: "Được được được, ta không cười, không cười." Chỉ là hai khóe miệng lại không tài nào ngăn được ý cười tràn ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi