TUYỆT SẮC TIỂU THÁI GIÁM


Ngay lúc Lâm Bảo Nhi giơ ấm trà lên chuẩn bị tạt vào đại sắc lang, phòng ngoài bỗng nhiên truyền đến âm thanh của Tư Đồ Uyển.
“Ca ca, ca ca! Ngươi đã đến rồi sao lại không nói cho Uyển nhi a?”
Tay Lâm Bảo Nhi run lên một chút, kết quả là nước trà tràn đầy bị bắn ra ngoài, rơi xuống trên mu bàn tay của nàng, “A!” Lâm Bảo Nhi kêu một tiếng, nhẹ buông tay, toàn bộ ấm trà liền rơi xuống dưới.
Cái này nguy rồi! Lâm Bảo Nhi nhìn ấm trà rơi xuống rất nhanh, lần này bị Uyển phi ‘ Bắt được quả tang’ thì không thể tránh khỏi phải chịu chút đau khổ rồi, ngay lúc nàng đang kinh hồn bạt vía, Tư Đồ Lăng An đột nhiên nhanh chóng hạ thắt lưng. Chỉ với một cái phất tay hắn đã đem ấm trà cầm lại trong tay rất vững vàng.
“Ngươi. . .” Lâm Bảo Nhi nheo mắt mấy cái, người này nguyên lai cũng không có chân chính nhắm hai mắt lại,, quả nhiên giảo hoạt.
“Ca. . . Lâm công công?”
Tư Đồ Uyển vào tới nơi, hiếu kỳ nhìn hai người trong phòng đang đưa mắt nhìn nhau “”Lâm công công thế nào lại ở trong này?”
“Ân?” Lâm Bảo Nhi nhìn nhìn Tư Đồ Uyển, nàng thế nhưng không biết mình ở chỗ này? Chẳng lẽ. . .
“Là ta gọi ‘hắn’ tới!” Tư Đồ Lăng An cầm lấy quai ấm trà đặt lại trên mặt bàn với vẻ mặt thản nhiên, “Ta thấy ngươi không ở trong cung, thì phái người mời Lâm công công tới, muốn cùng ‘hắn’ nghiên cứu một chút phong hoa tuyết nguyệt*. . . thi từ.”

*Phong hoa tuyết nguyệt : Bốn đối tượng mà văn học cổ điển dùng để miêu tả thiên nhiên hoặc là tình yêu trai gái.
“À” Tư Đồ Uyển liếc nhìn Lâm Bảo Nhi, ca ca hình như rất là thưởng thức tiểu thái giám này, chỉ tiếc hắn là người bên cạnh Nhĩ Tư Nhụy.
“Nương nương cát tường!” Lâm Bảo Nhi hướng về phía Tư Đồ Uyển hành đại lễ, “Nếu như nương nương không có phân phó gì khác, nô tài xin cáo lui!”
“Ừ! Xuống phía dưới đi!”
“Vâng! Nương nương!” Lâm Bảo Nhi cúi đầu hướng ra phía cửa lớn, lúc đi tới bên cạnh Thanh nhi, nàng dừng lại một chút rồi bỗng nhiên “A!” một tiếng kêu lớn lên.
“Nô tài chết bầm! Ngươi kêu cái quỷ gì?” Tư Đồ Uyển bị tiếng kêu của nàng làm cho hoảng sợ.
“Muỗi! Một con muỗi thật lớn!” Con mắt Lâm Bảo Nhi vờ như nhìn xung quanh mấy vòng, bàn tay đưa lên không khí lớn tiếng nói, “Nương nương bớt giận, nô tài nhất định sẽ bắt được con muỗi này, tuyệt đối sẽ không để cho nó quấy rầy nương nương.”
Nói xong, Lâm Bảo Nhi liền vươn tay làm như có muỗi ở giữa không trung mà bắt lấy loạn xạ.
“A! Ở chỗ này! Xem ngươi chạy đâu cho thoát!” Lâm Bảo Nhi dùng hết sức lực, hung hăng cho Thanh nhi một chưởng thật mạnh.
“Bốp!” một tiếng, trên mặt trắng nõn của Thanh nhi lập tức xuất hiện năm ngón tay đỏ tươi.
“Ngươi. . .” Thanh nhi giận dữ nhìn Lâm Bảo Nhi.
“Làm càn! Lâm công công, nơi này là An Khánh Cung của ta, vẫn không tới phiên nô tài nhà ngươi ở chỗ này dương oai!” vẻ mặt tươi cười của Tư Đồ Uyển tại trong nháy mắt trở nên âm trầm.”Người đâu! Đem nô tài này mang ra ngoài. . .”
“Chờ một chút!”
Tư Đồ Lăng An cắt đứt lời Tư Đồ Uyển nói.
“Đại ca!”
“Cái này. . . Kỳ thực. . .” Tư Đồ Lăng An lông mi giật giật, “Ta cũng vừa thấy được là có một con muỗi đậu vào trên mặt Thanh nhi, Thanh nhi, ngươi nói đúng không?”
“Ta. . . Nô tỳ. . .” Thanh nhi nhìn nhìn Tư Đồ Lăng An, “Hồi nương nương, nô tỳ cũng có cảm giác, hình như. . . Hình như có cái gì ngứa ngứa rơi vào trên mặt nô tỳ.”

Lâm Bảo Nhi rất là đắc ý, nàng đã sớm đoán được người mà Thanh nhi thật sự nghe lệnh kỳ thực là Tư Đồ Lăng An.
“Nương nương!” Lâm Bảo Nhi vẻ mặt rất ủy khuất, “Nô tài thật là muốn giúp nương nương! Đáng tiếc là nô tài một mảnh tâm ý. . .”
“Được rồi! Ngươi xuống phía dưới đi!” Tư Đồ Uyển thấp giọng nói, không hiểu sao hôm nay nàng lại cảm thấy ai cũng kỳ quái đây?
“Vâng! Nô tài xin cáo lui!”
Lâm Bảo Nhi cúi đầu, bước nhanh lui ra ngoài.
Vừa đi ra khỏi cửa cung An Khánh Cung, Lâm Bảo Nhi liền thấy được vẻ mặt lo lắng của Sơ Lôi.
“Ngươi không sao chứ?” Sơ Lôi vẻ mặt lo lắng nhìn Lâm Bảo Nhi, “Ta vừa nghe nói ngươi bị gọi tới An Khánh Cung thì lập tức chạy đến, chỉ tiếc Hoàng hậu nương nương đi tướng quân phủ không ở trong cung, ta thực sự rất lo lắng Uyển phi sẽ đối với ngươi bất lợi, ngươi có khỏe không?” Sơ Lôi khẩn trương bắt lấy tay Lâm Bảo Nhi.
“A!” Lâm Bảo Nhi lập tức há miệng kêu lớn.
“Ngươi làm sao vậy?” Sơ Lôi nhìn xuống mu bàn tay Lâm Bảo Nhi, trên đó có một mảnh đỏ đậm, “Tiểu Bảo, tay ngươi làm sao thế hả?”
“Ai. . .” Lâm Bảo Nhi thở dài một cái, “Đều là cái kia Tư Đồ. . .”
“Ta biết, nhất định là Tư Đồ Uyển làm chuyện tốt!” Sơ Lôi vẻ mặt rất tức giận, “Nàng có phải là dùng hình phạt gì đó đối với ngươi ? Ngươi không phải sợ nàng, chờ nương nương hồi cung, nương nương chắc chắn sẽ làm chủ cho ngươi!”
“Này. . .” Lâm Bảo Nhi cười gượng hai tiếng, “Sẽ không cần. . . Phiền phức như thế! Ta chỉ làmột nô tài, chịu chút khổ, thụ chút tội đều là chuyện nhỏ thọi, nếu như bởi vậy mà nương nương cùng Uyển phi bất hoà, đó chính là lỗi của ta rồi. Sơ Lôi tỷ! Chuyện này như vậy coi như hết! Hậu cung vốn là một thị phi nơi, nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện. Chúng ta không thể cấp Hoàng hậu nương nương thêm phiền phức.”
“Tiểu Bảo, ” Sơ Lôi nhìn Lâm Bảo Nhi với vẻ mặt sùng bái, “Ngươi thật vĩ đại!”

“Chỗ nào, chỗ nào vậy!”
“Lâm công công!”
Lúc này, phía sau hai người đột nhiên truyền đến một âm thanh quen thuộc.
“Hóa ra ngươi ở chỗ này a! Làm hại ta tìm gần chết!” Tiểu Phúc tử trên mặt đầy mồ hôi chạy tới trước mặt hai người.
“Phúc công công! Có việc gì thế?”
“Hoàng thượng nói phải ra cung sớm hơn, chiều hôm nay đã phải đi, phái ta tới thông báo riêng cho Lâm công công.”
“Hảo! Ta đã biết, ta lập tức trở về thu thập hành trang!”
Vẻ mặt Lâm Bảo Nhi tuy rằng bình tĩnh, kỳ thực trong lòng đã sớm nổi nhạc khai hoa, rốt cục có thể đi nhìn thế giới bên ngoài hoàng cung.
Há há há! Thế giới bên ngoài ơi, ta tới đây


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi