TUYỆT SẮC TIỂU THÁI GIÁM


Lộ trình quay về kinh thoáng cái trở nên nhàm chán hẳn, dọc theo lộ trình không khí trở nên trầm lắng hẳng đi. Tiểu Phúc Tử đã hi sinh một cách vẻ vang trong trận chiến tại khu rừng kia, Lục Thiên Diệc tâm tình thực u ám, cho nên Lâm Bảo Nhi không thể không cẩn thận mọi lúc mọi nơi.
Ngày trở lại kinh thành, nhìn cửa thành cao lớn, Lâm Bảo Nhi thực sự có cảm giác muốn khóc. . . . . . Ô ô ô, rốt cục ta đã trở lại! Không cần phải sống trong lo lắng đề phòng nữa.
Trong hoàng cung tất cả mọi việc vẫn như cũ, thời điểm khi Lâm Bảo Nhi trở lại An Bình cung nhìn thấy Sơ Lôi cùng Hoàng hậu nương nương, nước mắt rốt cuộc nhịn không được mà chảy xuống.
“Nương nương vạn phúc! Tiểu Bảo khấu kiến nương nương!”
“Mau đứng lên!” Nhĩ Tư Nhụy đau lòng nhìn Lâm Bảo Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn ẩn ẩn lệ quang, “Tiểu Bảo, ngươi gầy đi, bản cung biết trên đường đã xảy ra nhiều chuyện, ngươi có thể bình an trở về là tốt rồi!”
“Đúng vậy, Tiểu Bảo, ngươi xem nương nương đối với ngươi thật tốt, biết ngươi hôm nay trở về nên người cố ý chuẩn bị điểm tâm ngươi thích ăn nhất đó!” Sơ Lôi đứng ở một bên đôi mắt đã phiếm hồng, mỉm cười nói.
Từ khi Lâm Bảo Nhi đi rồi, nàng liền cảm thấy bên người rất vắng vẻ, thiếu một người cả ngày líu lo cười cười nói nói, nàng thật sự có chút không quen.
“Cám ơn Sơ Lôi tỷ tỷ!”

Lâm Bảo Nhi lau nước mắt, cười hì hì cầm lên một khối điểm tâm cho vào miệng, “Ưm! Ăn ngon thật! Trù nghệ của Sơ lôi tỷ tỷ có tiến bộ!”
Hoàng hậu nhìn thấy Lâm Bảo Nhi khẽ cười cười, trong đôi mắt giống như thu thủy còn ẩn chứa thần sắc khác lạ làm người khắc không nhìn thấu.
“Nương nương, đã nhiều ngày Uyển phi không có tới quấy rầy ngươi chứ?”
“Không có, nàng mấy ngày nay đột nhiên trở nên an phận hơn hẳn, chắc là. . . . . .” Hoàng hậu hơi trầm ngâm, “Quên đi, không nói đến chuyện đó nữa . Tiểu Bảo, nói cho ta nghe một chút chuyện tình ở ngoài cung của các ngươi đi.”
“Ồ, nô tài biết, nương nương là muốn biết chuyện của Hoàng Thượng! Hoàng Thượng ở ngoài cung thật anh minh thần võ, bày mưu lập kế. Ngày đó khi mọi người tới Tứ Thủy thành. . . . . .”
Lâm Bảo Nhi mặ mày hớn hở nói về hai lần ám sát của Độc Cô Hiểu, nàng sớm đã đem tình cảnh đáng sợ trong lúc đó ném lên chín tầng mây, đem võ công của Lục Thiên Diệc khoa trương như thể vô địch thiên hạ.
Hoàng hậu cùng Sơ Lôi ở một bên cùng mở to hai mắt, tập trung tinh thần lắng nghe, luôn lộ ra vẻ tươi cười.
So sánh với An Bình cung đang chuyện trò vui vẻ, An Khánh cung lại trở nên quạnh quẽ nhiều lắm.
Tư Đồ Uyển cho tất cả hạ nhân đi ra, trong nội thất chỉ còn lại có nàng cùng Tư Đồ Lăng An.
“Ca! Ngươi vì cái gì không cho ta động thủ với Nhĩ Tư Nhụy? Chẳng lẽ Tư Đồ gia chúng ta còn sợ người nhà của nàng ta sao?”
Tư Đồ Uyển vẻ mặt không phục, nếu không phải Tư Đồ Lăng An trước khi đi ngàn đinh vạn dặn* khuyên nàng thì nàng đã sớm đi thu thập Nhĩ Tư Nhụy rồi .
*Ngàn đinh vạn dặn: dặn đi dặn lại.
Tư Đồ Lăng An thản nhiên ngồi ở một bên, thưởng thức trà tiến cống, trên mặt mang theo vẻ tươi cười trước sau như một, “Uyển Nhi, ngươi cảm thấy trà này như thế nào?”
Tư Đồ Uyển nhìn hắn, tức giận trả lời, “Loại trà tầm thường, còn không bằng trà trong nhà chúng ta thường uống!”

Tư Đồ Lăng An khẽ gật đầu, “Trà trong nhà so với trong hoàng cung còn thấy tốt hơn, ngươi nói đây là sao?”
“Tư Đồ gia chúng ta là quý tộc đệ nhất, đại mạc hoàng triều giang sơn này có hơn phân nửa đều là do Tư Đồ gia chúng ta chiến đấu mà có được, chỉ cần nhắc tới đại danh của phụ thân cùng ông nội, đến cả hoàng đế nước láng giềng cũng phải sợ tới mức mặt không có chút máu?” Tư Đồ Uyển phi thường tự hào nói, “Người nhà của ả căn bản không có tư cách so sánh với chúng ta.”
“Nếu đã biết như vậy, muội cũng nên nhớ rõ, làm người không thể được một tấc lại muốn tiến một thước*.” Tư Đồ Lăng An đặt chén trà xuống, ánh mắt trong nháy mắt trở nên âm u, “Hoàng Thượng sủng ái muội, phần lớn là ngại quyền thế địa vị của Tư Đồ gia, hiện tại trong triều đang không ổn, phía tây nam đích Độc Cô Hiểu lại rục rịch, Hoàng Thượng cần Tư Đồ gia mai sau sẽ trở thành quân cờ quyết định. Chính là mỗi người đều có cài gián điệp của mình, Hoàng hậu nương nương trong bụng chính là long thai, hiện tại là huyết mạch duy nhất của Hoàng Thượng, ngươi nếu có ý nghĩ hãm hại hắn, nếu vậy, ta cam đoan, ngươi sẽ chết rất khó coi.”
“Ca. . . . . ” Sắc mặt của Tư Đồ Uyển dần biến đổi, “Ta. . . . . .”
“Nghe lời ta, việc nhỏ không nhịn được sẽ làm hỏng việc lớn. Thời cơ của ngươi còn chưa tới.”
Tư Đồ Lăng An đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài, “Uyển Nhi, an phận làm quý phi của ngươi đi. Mỗi người đều có số phận của mình, ca ca tặng cho ngươi hai chữ. . . . . . chờ đợi.”
Tư Đồ Uyển đứng ở tại chỗ, lăng lăng nhìn bóng dáng Tư Đồ Lăng An phía trước, nàng không thích giọng điệu ca ca như vậy, hắn luôn nói mấy câu mà nàng căn bản là nghe không hiểu, chờ đợi. . . . . . Kêu nàng chờ đợi cái gì? (Hàn: Trời ơi! sao cảm thấy Uyển phi này ngu quá trời đất)
“Tiểu Phúc Tử, Tiểu Phúc Tử!”
Lục Thiên Diệc xoa xoa huyệt thái dương, từ sau một đống tấu chương chồng chất như núi ngẩng đầu lên, vốn định để cho Tiểu Phúc Tử lấy gậy đấm lưng cho hắn, chính là trong nháy mắt khi ngẩng đầu hắn đột nhiên nhớ tới. . . .Tiểu Phúc Tử đã chết rồi.
“Bệ hạ!” Thái giám ở một bên lễ độ cung kính tiêu sái tiến vào, “Bệ hạ có gì phân phó ạ?”

“Cho trẫm. . . . . .”
Lục Thiên Diệc vừa mới nói được một nửa, hắn bỗng nhiên ngừng lại, hắn cảm giác được ‘hắn’ đến đây.
“Ngươi đi xuống đi! Mời Lạc thân vương đi vào đây.”
Thái giám quỳ ở một bên máy móc gật gật đầu, “Nô tài tuân mệnh. “
Lục Thiên Mặc đứng ở cửa ngự thư phòng, trên khuôn mặt phong hoa tuyệt đại* mang theo vẻ tiều tụy không che dấu được.
*Phong hoa tuyệt đại: hào hoa phong nhã
“Vương gia, bệ hạ ời!”
Đại môn chậm rãi mở ra, Lục Thiên Mặc từ từ tiến vào, Lục Thiên Diệc hơi giương mắt nhìn nhìn nam tử với mái tóc trắng dưới tung bay ánh mặt trời, chỉ có mấy ngày không gặp mà hắn gầy đi không ít.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi