TUYỆT SẮC TIỂU THÁI GIÁM


Sau khi đuổi được cái vị sát thủ mạc danh kỳ diệu* kia, Lâm Bảo Nhi không còn có tâm tình để tắm, nàng ngẩng đầu nhìn lên phía trên, nóc nhà cư nhiên là hoàn hảo không tổn hao gì, mụ mụ ơi, tên Hồng Tuyến kia không hiểu là vào bằng cách nào nhỉ? Sẽ không phải dùng ẩn thân thuật đi?
*Mạc danh kì diệu: khó hiểu.
Hôm nay đã xảy ra thật nhiều chuyện, nàng cần hảo hảo tiêu hóa một chút, Lạc thân vương phủ này thật sự là không an toàn, tiêu chuẩn bảo an cũnAg thực kém, bên trong có hai người xa lạ đột nhập vào, mà thị vệ cư nhiên vẫn thờ ơ, thật là khiến cho Lâm Bảo nhi không có gì để nói. . . . . .
Ngay tại thời điểm Lâm Bảo Nhi mặc quần áo chuẩn bị trên giường nghỉ ngơi,
Cửa phòng của nàng bỗng nhiên bị một trận gió lạnh thổi mở. Bất đắc dĩ, Lâm Bảo Nhi đành phải đi tới đóng cửa lại, chờ tới thời điểm nàng lại trở lại trước giường, bất ngờ phát hiện Hồng Tuyến một thân hắc y đang ngồi ở trên gường của nàng, không có hảo ý nhìn nhìn mình.
“Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .”
Lâm Bảo Nhi chỉ vào Hồng Tuyến, “Đương Hồng đại sát thủ, ngươi tại sao còn trở lại?”
“Ngươi nói vì sao?” Hồng Tuyến tức giận nhìn Lâm Bảo Nhi, “Cách vách vốn không phải Vân Vũ các, mà là Lăng Hương viện.”
“Thật không? Ha hả. . . . . . Có thể là ta nhớ lầm?” Lâm Bảo Nhi giả ngu cười khan hai tiếng, không biết ngươi muốn đi Vân Vũ các tìm ai a? Ngươi nói đi thử xem ta có biết hay không.”
“Ngươi nhất định biết.” Tơ Hồng cười cười, “Mục tiêu của ta là nhân vật gọi Lâm Tiểu Bảo.”
“Lâm Tiểu Bảo?” Lâm Bảo Nhi ra vẻ kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, “Nói ra thật là không khéo, ta không biết hắn, đáng tiếc không thể giúp cho ngươi .”
“Thật không? Hồng Tuyến từ trên giường đứng lên, chậm rãi tới gần Lâm Bảo Nhi, “Đa tạ hảo ý của ngươi , ta đã tìm được Lâm Tiểu Bảo.”

“Thật không?” Lâm Bảo Nhi chậm rãi đích lui về phía sau một mực lui về phía cửa, thừa dịp Tơ Hồng không chú ý nàng chạy nhanh đẩy ra cửa phòng hô to lên, “Cứu mạng a! Có thích khách! Cứu mạng a!”
Tơ Hồng đứng ở tại chỗ không nói lời nào, trong ánh mắt tràn đầy ý cười nói, “Ngươi kêu đi! Kêu rách yết hầu cũng sẽ không có người đến cứu ngươi đâu!”
“Cứu mạng a! Cứu mạng a. . . . . .”
Lâm Bảo Nhi vẫn kêu hơn mười phút, kêu đến khàn cả cổ họng, cũng không thấy một bóng người.
Đây là có chuyện gì? Lâm Bảo Nhi quay đầu lại nhìn thoáng qua Hồng Tuyến vẫn đang cười tủm tỉm, người sẽ không huyết tẩy vương phủ đem tất cả mọi người giết chứ?
Này cũng quá khoa trương đi?
“Đừng hô, bọn họ sẽ không nghe được tiếng kêu của ngươi.”
Giọng nói của Hồng Tuyến bỗng nhiên trầm thấp xuống hẳn, “Ta đã dùng mê dược đặc chế của ta khiến tất cả bọn họ đều hôn mê rồi, Lâm Tiểu Bảo, ngươi hôm nay chạy không thoát đâu.”
“Ai muốn chạy?”
Lâm Bảo Nhi hùng hổ quay người lại nhìn chằm chằm Tơ Hồng, nếu đã không còn đường sống thì thà chọn chết một cách sản khoái còn hơn.
“Không chạy tốt nhất.” Hồng Tuyến chậm rãi rút trường kiếm mang bên mình ra, “Trước khi ngươi chết, ngươi còn có tâm nguyện gì chưa xong không?”
“Không chết được không?”
“Không được.”

“Ta đây ít nhất muốn biết ta bị ai hại chết được không?” Lâm Bảo Nhi nhìn Tơ Hồng liếc mắt một cái, “Ngươi đã là sát thủ tất nhiên là bị người khác sai khiến, có thể nói cho ta biết người kia là ai không?”
“Thông tin về cố chủ không thể tùy tiện tiết lộ.” Tơ Hồng tiến về phía trước từng bước, “Ta là sát thủ rất có đạo đức nghề nghiệp.”
“Không phải chứ?” Lâm Bảo Nhi chưa từ bỏ ý định vẫn nhìn hắn, “Ta sắp phải chết rồi, ngươi nói cho ta biết, ta cũng sẽ không nói cho người khác. Hơn nữa nói không chừng sau khi chết ta còn có thể xuyên về! Ngươi yên tâm, con người của ta vô cùng khoan hồng độ lượng, nói cho ta biết là ai, ta sẽ không cùng người đó so đo!”
“Thật không?” Trường kiếm trong tay Tơ Hồng hơi dừng lại một chút, “Hảo, ta sẽ cho ngươi chết được sáng mắt, cố chủ của ta chính là. . . . . .”
Là ai? Lâm Bảo Nhi lập tức dựng đứng cả lỗ tai, nếu để cho nàng biết ai đứng phía sau màn độc thủ này, nàng thành quỷ cũng sẽ không tha cho hắn. (Hàn: Tỷ tỷ khoan hồng độ lượng vừa rùi đi đâu hết á ÒoÓ!!)
“Chính là. . . . . . Ta không biết.”
Sau một hồi thở dốc lấy hơi, Tơ Hồng rốt cục nói ra ba chữ đủ làm cho Lâm Bảo Nhi chỉ muốn té ngửa.
“Không biết?”
Lâm Bảo Nhi thiếu chút nữa té xỉu, “Không biết sao ngươi không SAY sớm?”
“Ta. . . . . . Ta nói với ngươi để làm gì?” Nói nửa buổi Hồng Tuyến rốt cục phát hiện ra mục đích thực sự của Lâm Bảo Nhi – kéo dài thời gian.
“Lâm Tiểu Bảo, ngươi chịu chết đi!”
Lâm Bảo nhi cảm thấy hoa mắt, một đạo kiếm quang mang theo sát khí khiến kẻ khác vẻ sợ hãi, lấy vận tốc ánh sáng đâm thẳng về phía nàng.

Cái chết này nhất định không thể tránh được rồi. Lâm bảo Nhi có chút tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, ngô ngô ngô. . . . . . Thật vất vả mới có một bạn trai tạm thời không nghĩ tới nhanh như vậy đã đi gặp diêm vương đại nhân, thật sự là kế hoạch có biến hóa thật nhanh a. . . . . .
Một giây, hai giây, ba giây. . . . . .
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, tần suất tiem đập của Lâm Bảo Nhi cũng từng chút một khôi phục bình thường. Vì cái gì không cảm thấy đau? Hay là mấy cao thủ trong truyền thuyết thật sự là giết người không thấy máu? Một giây liền KO* ?
*KO: Kill Over
“Uy, ngươi tính nhắm mắt tới khi nào a?”
Thanh âm tràn đầy ý cười của Hồng Tuyến truyền đến bên tai nàng.
Lâm Bảo Nhi chậm rãi mở mắt ra, phát hiện Hồng Tuyến đã thu lợi kiếm trở về.
“Ngươi sao lại không giết ta?” Nàng nghi hoặc khó hiểu nhìn Hồng Tuyến, không có lý do a!
“Ngươi muốn biết?” Tơ Hồng cúi đầu cười một tiếng, “Ngươi đừng chớp mắt, nhìn cho kĩ!”
Nói xong Tơ Hồng cúi đầu, thuần thục đem miếng vải đen ở trên mặt kéo xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp ở trong phút chốc lọt vào tầm mắt của Lâm Bảo Nhi.
“Ngươi. . . . . .”
Lâm Bảo Nhi nhìn nữ tử trước mắt làn da nõn nà, mặt tựa hoa đào, hơn nửa ngày không có khôi phục lại tinh thần.
Hồng Tuyến mà lại là nữ nhân? Trách không được nàng bộ dạng nhỏ gầy như vậy.
“Ngoài ý muốn sao?” Hồng Tuyến cười khẽ, “Ngươi là người đầu tiên nhìn thấy diệm mạo thực sự của ta a! Cảm giác thế nào?”
“Thụ sủng nhược kinh.” Lâm Bảo Nhi le lưỡi, vừa rồi một kiếm kia kinh hách thật là không nhẹ!

“Hì hì, ta còn không biết ngươi tên là gì, ” Tơ Hồng nhìn Lâm Bảo Nhi, “Ngươi không phải gọi là Lâm Tiểu Bảo chứ? Một cái tên trung tính như vậy.”
“Ta gọi là Lâm Bảo Nhi.”
“Ồ, ta nói mà.” Tơ hồng gật gật đầu, “Bảo Nhi, nghe thật hay!”
“Thật hay, thật là hay!”
Không biết vì cái gì mà Tơ Hồng kiến cho Lâm Bảo Nhi có cái cảm giác thật kỳ quái, thật giống như. . . . . .
Lâm Bảo Nhi nghiêng mình tinh tế đánh giá Tơ Hồng một cái, “Ngươi vì cái gì không giết ta?”
“Ngươi hẳn là biết nguyên nhân.”
Hồng Tuyến cười cười đầy thâm ý, “Tại thời không này, chúng ta có thể gặp nhau, loại duyên phận này thật sự là đáng quý a!”
“Ngươi thật là Mặc. . . . . .”
“Xuỵt!” Hồng Tuyến nhìn Lâm Bảo Nhi gật đầu, “Chúng ta gặp lại sau. Ta phải đi, người trong vương phủ, sau một canh giờ mới có thể tỉnh. Cố chủ giao nhiệm vụ lần này ta thật sự không biết, bất quá, ta tin tưởng ngươi trong lòng hẳn là biết.” Hồng Tuyến nháy mắt mấy cái với Lâm Bảo Nhi “Chúng ta nếu có duyên phận sẽ còn tái kiến.”
Lời còn chưa dứt, thân ảnh của Tơ Hồng cũng đã tiêu thất tại chỗ. . . . . .
Lâm Bảo Nhi nhu nhu con mắt, hết thảy thật giống như là một giấc mộng.
Hồng Tuyến. . . . . . Sát thủ. . . . . . Tiểu Phi. . . . . .
Lâm Bảo Nhi cười lạnh một tiếng, một cái canh giờ này là lão thiên gia ban cho nàng, tất nhiên là không thể lãng phí, bây giờ còn không báo thù thì đợ đến khi nào, hắc hắc. . . . . . Tiểu Phi, ta đến đây!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi