TUYỆT SẮC TIỂU THÁI GIÁM


“Ách…” Lâm Bảo Nhi sờ lên cánh tay của mình, “Đau quá, mặt đất tại sao lại cứng như vậy!”
Nàng cau mày, từ trên mặt đất bò lên, rồi nhìn về phía Huyền Song, sắc mặt người này thật khó coi, giống như phẫn nộ đến cực điểm.
“Cái kia….Hôm nay thời tiết thật là đẹp, trời trong nắng ấm, ngươi muốn hay không…”
“Tiểu Long Nữ!” Huyền Song đứng lên từ trên mặt đất, dùng sức bắt lấy cánh tay của Lâm Bảo Nhi, cặp mắt thanh mảnh lóe lên một tia sáng khác thường.
“A! A! Ta không cố ý, ta sẽ tìm sắc lang đại thúc để giải thích a!” Lâm Bảo Nhi cười toe toét, lại làm ra bộ dạng đau khổ.
“Ngươi…” Huyền Song nghiêm mặt, nhìn chằm chằm vào Lâm Bảo Nhi, nhấn mạnh từng chữ nói, “Gả cho ta đi!”
“Ôi chao?” Lâm Bảo Nhi lập tức choáng váng, đại não máy móc hỏi lại một câu, “Ngươi nói cái gì?”
“Ta muốn ngươi — gả cho ta.”
“Ha ha ha ha. . . Ha ha ha ha. . .”
Lâm Bảo Nhi khom người cười to một hồi, “Ngươi nói giỡn sao? Ngươi muốn kết hôn với ta? Ta hỏi ngươi, trước kia ngươi đã từng nói yêu ta sao?”
Huyền Song:…

“Mà ngươi đã từng làm này kia gì đó với nữ nhân khác chưa?” Lâm Bảo Nhi nhịn cười, nhìn về phía Huyền Song rất gian xảo, “Có hay không? Trả lời nhanh lên, không cho phép suy nghĩ.”
“Không có.” Huyền Song đỏ mặt, nghiêm túc lắc đầu.
“Ta biết.” Lâm Bảo Nhi cười cười, không biết vì sao đột nhiên nàng cảm thấy nam tử trước mặt cực kỳ dễ thương.
“Ta đây hỏi ngươi, trong ngân hàng, ngươi gửi bao nhiêu tiền tiết kiệm?”
“Ngân hàng? Cửa hàng gởi bạc sao?” Huyền Song có chút khó hiểu, “Tiền của ta không nhiều lắm, nhưng cũng đủ nuôi sống một gia đình.”
“A, đây là bậc trung rồi” Lâm Bảo Nhi nhẹ nàng gật đầu, “Con người ta được cái rất biết tiêu tiền, ngươi không sợ ta xài sạch tiền khiến ngươi nghèo sao?”
“Không sợ!” Huyền Song nắm lấy tay Lâm Bảo Nhi, trên mặt mang theo nét kiên định phi thường, mỉm cười, “Ta sẽ cho ngươi hạnh phúc, ngươi bằng lòng gả cho ta sao?”
“Ta…” Lâm Bảo Nhi nhìn Huyền Song, cặp mắt kia tràn ngập tình ý, đột nhiên nàng nhớ lại sự tình ở ồn tuyền hôm đó, đáy lòng dâng lên một cảm giác không nói nên lời.
“Ta nguyện ý.”
Ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại nhẹ nhàng gật đầu.
Lời vừa nói ra khỏi miệng, nàng lập tức hối hận…Đã không còn kịp nữa rồi.
“Thật tốt quá!” Huyền Song có chút do dự, nhẹ nhàng ôm Lâm Bảo Nhi vào trong ngực mình, cuối cùng tâm sự của hắn cũng được gỡ bỏ…
“Huyền Song…” Lâm Bảo Nhi ngẩng đầu, thoáng nhìn qua nam tử đang ôm mình, “Bây giờ, ta hối hận còn kịp không ?”
“Ngươi muốn nói gì?” Huyền Song hỏi ngược lại.
“Vậy được rồi, ta hỏi ngươi, vì sao ngươi muốn lấy ta? Ngươi thích ta ở điểm nào?” Lâm Bảo Nhi mở mắt thật to, trong lòng tràn ngập chờ mong nhìn về phía Huyền Song, một nam nhân quyết định cưới một nữ nhân, chung quy sẽ nói nữ nhân có rất nhiều ưu điểm a, ví dụ như thông minh, thiện lương, hiểu lòng người khác, xinh đẹp hào phóng, dịu dàng hiền thục….
“Ta …Không biết.” Huyền Song thấp giọng trả lời.
“Cái gì ?” Lâm Bảo Nhi giãy ra khỏi lồng ngực của Huyền Song, tức giận nhìn hắn, “Ngươi không thích ta, ngươi lấy ta về làm gì? Lấy về trang trí hay là làm osin hả?”
“Không phải, bởi vì chúng ta…” Huyền Song cúi đầu, “Nam nữ thụ thụ bất thân, chúng ta đã đã…. có quan hệ thân mật, ta nhất định phải lấy ngươi.”
“Vớ vẩn” Lòng tự trọng của Lâm Bảo Nhị bị bạo hàng trầm trọng, nam nhân này muốn kết hôn với nàng chỉ vì nguyên nhân này, thật khiến ngươi ta phải nổi nóng. Là một thiếu nữ xinh đẹp của thế kỷ 21, Lâm Bảo Nhi cảm thấy mình bị vũ nhục cực độ.

“Bây giờ ta vô cùng, phi thường trịnh trọng, thông báo với ngươi — ta cự tuyệt lời cầu hôn của ngươi.”
Sắc mặt Lâm Bảo Nhi trắng bệt như không còn chút máu, nhìn Huyền Song, đi về phía cửa không quay đầu lại, lúc đi đến cánh cửa, nàng không nhịn được liền bổ sung thêm một câu, ” Còn nữa, ta từ chối làm nha hoàn của ngươi, ta muốn đem ngươi xào chung với mực! Hừ!”
Huyền Song đứng nguyên tại chổ, nhìn thân ảnh của Lâm Bảo Nhi biến mất, khóe miệng lại cong lên cười nhẹ, nữ nhân này thật sự kỳ quái, hắn hình như thật sự có một chút yêu thương nàng…
“Huyền Song chết tiệt, chém hắn ngàn lần, dám đem ta ra đùa! Ta đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi!”
Lâm Bảo Nhi cầm một cành liễu trong tay, vừa đi vừa dùng sức quất vào không trung.
“Ơ kìa, đây không phải là Long cô nương sao?”
Hồng Trần đứng sau hòn non bộ vẻ mặt cười gian, kỳ quái nhìn Lâm Bảo Nhi hỏi, “Làm sao vậy? Vợ chồng son cãi nhau?”
“Ai là vợ chồng son với hắn? Huyền Song chết tiệt, ta hận không thể chặt hắn thành tám khúc, đem hắn bâm ra vạn đoạn.”
“Ta có nói người kia là Huyền Song sao? Là ngươi không đánh mà khai nha.” Hồng Trần phi thân bay xuống bên cạnh Lâm Bảo Nhi, “Ngày hôm qua Ngưng Sương muốn đuổi ngươi đi, chính là Huyền Song ra mặt giữ ngươi ở lại, Tiểu Song Song của chúng ta là một tiểu tử tốt, nhưng mà ngươi cũng không tồi, ta thấy hai ngươi thật đúng là một cặp hoan hỉ oan gia nha, xứng đôi cực kỳ!”
“Oan gia thì có hai người, nhưng hoan hỉ thì không thể.” Lâm Bảo Nhi tiếp tục đi về phía trước, “Ta đây không thèm làm nha hoàn của hắn, sắc….Hồng Trần ca ca, ta làm nha hoàn của ngươi được không? Ta làm việc rất chịu khó!”
“Cái này không thể được! Thê tử của bằng hữu không thể khi dễ!” Hồng Trần lập tức hếch mặt sang một bên, “Con người ta rất có nguyên tắc.”
“Ta nên làm cái gì bây giờ a?” Trầm Tố Nhi bày ra một bộ mặt u sầu, tuy nhiên thời gian còn rất nhiều, rốt cục nàng nên làm như thế nào mới tiếp cận được Độc Cô Hiểu một cách nhanh nhất.
“Nếu như Long cô nương không ngại, có thể tới hổ trợ phòng bếp a.”
Lam Hải đi tới, nhìn Lâm Bảo Nhi, nhẹ giọng nói.

Lâm Bảo Nhi sững sờ, người trước mặt này nàng không quen. “Vị này chính là…”
“Quên giới thiệu với ngươi, vị này lầ Lam Hải.” Hồng Trần kéo lấy tay của Lam Hải, “Ngươi còn muốn là loạn cái gì! Góc tường nhà Tiểu Song Song, ngươi cũng dám nạy a.”
“Huyền Song…” Lam Hải nhìn về phía Lâm Bảo Nhi, trong nội tâm có chút giật mình. Tên kia không gần nữ sắc, hôn nay thế nào lại…
“Hồng Trần đại thúc!”
“Ôi, các ngươi…chờ một chút!” Hồng Trần mở to hai mắt nhìn Trầm Bảo Nhi, “Ngươi vừa bảo ta là gì?”
“Hồng Trần…đại ca.” Lâm Bảo Nhi cười rực rỡ, “Đại soái ca, ngươi có ý kiến gì sao?”
“Không có. Tiểu bướng bỉnh nhà ngươi, miệng cũng thật nhanh nhẹn!” Hồng Trần cười tủm tỉm xoa đầu Lâm Bảo Nhi, không biết vì sao đối với tiểu cô nương này (So với tuổi của Hồng Trần đại thúc, Lâm Bảo Nhi có thể xem như là tiểu quỷ a) hắn có một loại cảm giác rất quen thuộc, giống như… người thân thất lạc nhiều năm.
Người thân?
Hồng Trần hít sâu một hơi, khẩn trương nhìn Lâm Bảo Nhi, “Tiểu Long Nữ, ngươi thật sự họ Long sao?”
“Gì cơ? Đúng vậy!” Lâm Bảo Nhi nhẹ nhàng gật đầu, Hồng Trần hỏi vấn đề này làm cái gì?
“A!” Hồng Trần có chút thất vọng, nhẹ gật đầu. Lam Hải đem biến đổi của Hồng Trần âm thầm ghi vào trong lòng. Người này nhất định đang nhớ tới nữ nhi của hắn…


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi