TUYỆT SẮC TRUYỀN KỲ: NGUYỆT LẠC HỒNG TRẦN



Hàn Dư không biết hình dung tâm trạng bây giờ như thế nào, ôm Lân Phong, bảo xe ngựa đi xa rồi mới nhớ chưa hỏi hắn ở nơi nào, nhưng cũng không muốn đưa hắn trở về. Thân thể trong lòng thỉnh thoảng động đậy muốn tách ra, lại khiến Hàn Dư ôm càng chặt, chậm rãi đi ở trong Hoa Vũ Phường, Hàn Dư chỉ cảm thấy ôm cái thân thể mỏng manh như xương này, nội tâm giống như ở trên đống lửa. Từng trận gió xuân buổi chiều, hơi hơi mưa phùn, cũng không làm thanh tỉnh được nội tâm đang mê loạn của hắn. Hắn luôn đắc ý cho rằng trong lòng mình không hề loạn, mặc dù lưu luyến chốn phong trần, nhưng vẫn chưa hề động tâm với ai. Vậy mà đêm nay lại ngoại lệ. Hắn vẫn tưởng rằng mình kiêu ngạo phong lưu vậy mà nhìn đến Lâm đệ lại biến mất không sót lại một chút gì. Hắn không cam lòng, không cam lòng vì sao mình lại động tâm với một cái nam tử.
Hắn đi vào một góc tối nhỏ, nhìn trước sau không người, cúi đầu nhìn làn da trắng noãn tinh tế của Lâm Phong, còn có đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át kia, tựa hồ đang chờ hắn chiếm lấy, dần dần hắn giống ma xui quỷ khiến cúi đầu, chầm chậm tiếp cận mạt màu đỏ hương kia. Lúc hắn cảm giác sắp nhấm nháp đến dung mạo mê người kia thì chợt thấy sau lưng bị đau, mắt tối sầm, ngã xuống.
Lâm Vũ cảm thấy đầu choáng váng gay gắt, từ từ nhắm mắt lại, lại có thể cảm thấy mình từ Hàn Dư ôm ấp đến một người khác ôm. Người ôm nàng này võ nghệ cao cường, xuyên qua phố, nàng ngửi được từng trận mùi thuốc quen thuộc từ trên người hắn truyền đến, không khỏi hỏi: “Phó Tử Minh, là ngươi à?”
Hai tay ôm nàng chặt một chút, hắn nói nhỏ, “Là ta, ta ôm ngươi về nhà. Gọi ta Tử Minh.”
“Tử Minh, Tử Minh, ngươi tới đón ta. Thật ngại là ta uống rượu, ha ha.” Nghe thấy thanh âm của hắn, Lâm Vũ nói loạn một hồi, dùng thanh âm của chính mình (ý nói là giọng nữ thật của nàng).
Hai tiếng gọi mềm mại lọt vào tai, người ôm nàng vừa lòng nở nụ cười.
Ước chừng một khắc sau, Phó Tử Minh mang Lâm Vũ về phòng, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, cũng sai Tiểu Hàng đi lấy men giải rượu uy nàng uống vào.
Lâm Vũ nằm trên giường, theo dược tính phát huy tác dụng, đầu cũng dần dần thanh tỉnh. Hơi hơi mở mắt, liền nhìn đến người kia ôn nhu như ngọc ngồi ở trước mặt nàng, ánh mắt hắn mang theo sương mù, nhìn không ra là buồn bực hay ưu sầu, ngón tay thon dài vuốt vuốt tóc mềm trên trán nàng, sau đó, lại tự nhiên dời tay tới gò má của nàng, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, tựa như chắm sóc một món đồ trân bảo, yêu thích không buông tay. Thời gi­an giống như dừng trôi ngay một khắc này.
Bốn phía tản ra một loại mùi thuốc nhàn nhạt, bầu không khí làm người ta hít thở không thông, thân thể của Lâm Vũ giống như bị định trụ, không thể nhúc nhích, hô hấp có phần gấp gáp, nội tâm theo hành động của hắn mà run rẩy từng trận, không phải sợ hãi, chỉ là tạm thời không thể đối mặt với sự chăm sóc bất thình lình này.
“Ách…..” Nàng nghĩ thử phát ra âm thanh, phá vỡ tình hình mờ ám này, lại cảm thấy mình phát ra một trận rên rỉ.
Đầu ngón tay hắn trượt đến môi nàng, ngăn trở nàng: “Về sau không cho ra ngoài một mình như vậy nữa.”
Nàng ngạc nhiên nhìn hắn, hoàn toàn không biết chuyện thiếu chút nữa bị Hàn Dư khinh bạc. Mà ngón tay hắn còn đang ở trên môi nàng nhẹ nhàng lay động, sóng mắt như mặt nước nhộn nhạo, “Ta cùng trưởng quầy sớm đã biết các ngươi là nữ giả trang nam, cũng dịch dung. Nhưng sợ các ngươi có điều khó nói, nên cũng không nói ra.”
Nếu không nói ra, là có thể tiếp tục ở chung như vậy, không phải tốt lắm sao. Trong lòng nàng nghĩ thế, nhưng lại không nói ra.
“Ta chờ không được, chờ không được ngươi chính miệng nói rõ với ta, nguyên do ngươi giả dạng cùng thân phận của ngươi. Những thứ đó không quan trọng đối với ta. Quan trọng là….” Mặt của hắn dần dần dần gần nàng, ngón tay nhẹ nhàng giữ lại người nàng, Lâm Vũ đột nhiên thật sự sợ hãi, muốn trốn ra, lại phát hiện chính mình đã bị hắn chặt chẽ vây trong tay, ngửi hơi thở như lan của nàng trên mặt hắn: “Quan trọng là: ta thích ngươi, lại không biết suy nghĩ của ngươi.”
Nàng rốt cục hiểu được trốn tránh vĩnh viễn không phải là biện pháp, chuyện tình cảm trên đời dù sao ngươi cũng phải đối mặt, vì thế, chậm rãi nói ra cảm thụ trong lòng: “Ngươi tài trí uyên bác, cử chỉ nho nhã, lại cùng ta có chung tâm nguyện, cho nên, ta mến mộ ngươi, vì ngươi nhìn mà tim đập rộn ràng, bị tài văn chương của ngươi hấp dẫn. Nhưng, tình cảm cần hai người ở chung lâu mới có thể không ngừng nảy sinh, ta chỉ thỉnh cầu ngươi cho ta thời gi­an, không nên ép ta, được chứ?”
Nghe xong lời của Lâm Vũ, tay Phó Tử Minh ôm nàng chậm rãi buông ra, ngón tay điểm nhẹ mũi nàng, phe phẩy đầu cười mà than nhẹ: “Không nghĩ đến ngươi tuổi còn nhỏ mà đã suy nghĩ nhiều như vậy, thật không giống một cô gái mười bốn tuổi chút nào. Yên tâm, ta sẽ cho ngươi thời gi­an. Bất quá….” Mày nhăn lại, hắn tăng thêm giọng điệu: “Về sau không có ta đi cùng thì không cho phép không dịch dung mà ra ngoài.” Hừ, hắn cũng không muốn cho sắc lang nhìn thấy bộ dáng của Lâm nhi.
Lâm Vũ bị ánh mắt hắn chấn trụ (chấn động ngây ngốc), yên lặng gật đầu. Thấy bộ dáng mèo con ngoan ngoãn của nàng, mi mắt cụp xuống, miệng nhỏ cong lên, tinh thần Phó Tử Minh không khỏi rung động, nhẹ nhàng mổ môi nàng, “Đêm dài mưa to, nghỉ ngơi cho tốt đi.” Dứt lời liền âm thầm rời đi.
Buổi trưa hôm sau, trong phủ Dục vương.
Người nào đó nâng cằm, nhìn phương xa, vẻ mặt mơ hồ, “Ai!” Một tiếng thở dài, làm cho Dục vương bên cạnh cũng thấy phiền muộn, “Hàn huynh, hôm nay ngươi ở chỗ ta thở dài 10 lần rồi. Có việc gì không nghĩ ra thì ngươi nói ra đi!”
Thu hồi ánh mắt, Hàn Dư bình tĩnh nhìn Dục vương, một giây, hai giây, ba giây.... ánh mắt chuyên chú nhìn Dục vương khiến hắn sợ hãi, vội vàng né ra: “Trên mặt ta mọc hoa sao, muốn xem thì ngươi đi xem mấy đại ca cơ kia đi!”
Lại nghe Hàn Dư lắc đầu liên tục tự nói: “Vì sao cùng là nam tử, cùng tuyệt sắc, cảm giác lại hoàn toàn khác nhau?”
Tinh tế nghe lời Hàn Dư nói, lại thấy ánh mắt hắn mê mang, Tào Dục cười nói, “Chẳng lẽ Hàn huynh nhìn chán danh hoa dã hoa (hoa dại), nay lại thay đổi? Muốn chơi đùa với công tử xinh đẹp?” Tiển quốc lúc ấy mặc dù không thịnh hành…., nhưng lại có một số người thích nam sắc. “Không biết tuyệt sắc như thế nào, làm Hàn huynh phong lưu phóng khoáng của chúng ta cũng mất hồn mất vía.”
Đưa qua một ánh mắt khinh thường, Hàn Dư nghiêm mặt nói: “Ta yêu nữ nhân!” Song, trừ bỏ Lâm đệ, hắn âm thầm than trong lòng.
Trở lại phủ, Hàn Dư liền đem mình nhốt trong thư phòng. An toạ trên ghế, hắn bình tĩnh nhìn “Tuyết mai” trên tường, hồi tưởng toàn bộ tối hôm qua. Hắn chỉ cảm thấy Lâm đệ này thật mê hoặc, với hắn mà nói là vô cùng mê hoặc. Hắn từ nhỏ đã có thể làm thơ, mà đầu tiên chính là “Vịnh mai”. Thế gi­an này người vịnh mai nhiều, vẽ mai cũng nhiều, nhưng khi lần đầu hắn liếc mắt nhìn bức “Tuyết mai” của Lâm đệ đã bị mai khí hấp dẫn. Có lẽ, động tâm, chính là bắt đầu từ “mai”. Lần đầu tiên gặp, tướng mạo Lâm đệ làm hắn kinh diễm. Lâm đệ không giống Dục vương, Dục vương tuy đẹp, nhưng có khí chất uy vũ dương cương, rong ruổi sa trường tạo nên thân hình khôi ngô tinh tráng cho hắn, vừa nghĩ tới nếu cho hắn mặc nữ trang, sẽ biến thành một cái thiếu phụ khôi ngô như thế nào, Hàn Dư chỉ thiếu điều cười sặc sụa. Nhưng Lâm đệ thì không, khí chất Lâm đệ thanh tú trang nhã, hắn có được cái thanh thuần của cô nương, nhưng tư duy lại giống người đã trưởng thành. Nụ cười của hắn khiến người ta khó quên thật lâu, dư âm trong lời nói của hắn vẫn còn lượn lờ bên tai, Hàn Dư có thể tưởng tượng, Lâm đệ mặc nữ trang có thể khuynh quốc khuynh thành cỡ nào.
Nhưng, người như vậy, lại ẩn náu nơi nào không biết.
Hàn Dư mặc kệ đây có là nhất thời mê luyến hay không, hắn cũng sẽ không buông tay, sẽ không ngừng tìm kiếm và theo đuổi Lâm Phong, có lẽ hắn chỉ cầu không hổ thẹn với tâm của mình.
Mang trà lên, tỷ mĩ ngẫm nghĩ lại mọi chuyện, Hàn Dư tự nhận bản thân có võ công không tệ, ngày ấy cũng lạ, hắn thật sơ suất, có thể để cho người khác tới gần đoạt người. Trước mắt, hắn biết người có liên hệ trực tiếp với Lâm đệ chỉ có Phó Tử Minh, hơn nữa, hắn mơ hồ cảm thấy, quan hệ của Phó Tử Minh và Lâm đệ không nhỏ. Xem ra, cần phải cẩn thận điều tra hiệu thuốc bắc Vương Nhạc Cập một phen.
Mà lúc này, trong “Lan uyển” Thanh Sơn Các, đàn sáo vang vang, Lan Cơ đang múa khúc “Đạp ca” hôm qua. Trong đình một nam tử thoải mái ngồi, khuôn mặt thanh tú, dáng người cao to, tay hắn cầm ly rượu, một mình xuyết ẩm (uống), ánh mắt tuỳ tiện không ngừng dao động trên người Lan Cơ. Một khúc múa xong, nhẹ nhàng bước đi, Lan Cơ tiến đến uyển chuyển vái chào, lại thấy lưng áo bị kéo, liền rơi vào vòng tay ôm ấp của nam tử.
“Đều lui ra!” Thanh âm từ tính để lộ ra dáng vẻ không giận mà uy phong, nam tử ôm ngang Lan Cơ đi vào nhà chính.
Lan Cơ trong lòng hắn bình tĩnh dị thường, thấy cổng chính, hai chân bỏ xuống, liền nói nhỏ: “Chủ công, ….” Lời còn chưa dứt, môi đã bị chặn lại, chỉ cảm thấy lưỡi dài xâm nhập, giống như bão táp quét đến. Kề sát thân thể lả lướt kia, nam tử hô hấp gấp gáp, tay cũng dần dần dò xét xuống dưới, liền cảm thấy thân thể trong lòng cứng ngắc, không hề đáp ứng. Nhất thời liền sinh hờn giận, một phen kéo lấy tóc dài của Lan Cơ, cả giận nói: “Trong khung là người lẳng lơ, còn muốn giả dạnh trinh phụ sao!”
Cố nén đau đớn, lẳng lặng nhìn nam tử, Lan Cơ cắn răng nói: “Khởi bẩm chủ công, hoàng thượng gần đây hình như lại chuẩn bị hành động gì đó, Hàn Dư chỉ bảo ta phải luyện vũ thật tốt, tối hôm qua hắn mang theo một tiểu công tử đến Lan uyển thưởng vũ. Công tử kia tên Lâm Phong, tầm mười lăm mười sáu tuổi, ta chưa từng gặp qua. Hàn Dư đối với công tử kia thật tâm coi trọng.”
“Bọn họ không có ngủ lại?” Nói xong nam tử thả lỏng kiềm hãm đối với Lan Cơ.
Nàng không khỏi thở dài một hơi nhẹ nhõm, lại nói: “Lâm công tử uống hai ly rượu mạnh liền say, sau đó Hàn Dư đưa hắn rời đi.” Dứt lời chỉ cảm thấy trên tay đột nhiên nóng, liền thấy một viên thuốc đang ở trong lòng bàn tay.
Lại nghe nam tử kia nói: “Đây là giải dược tháng này, mỗi tháng về sau tiếp tục báo cáo động tĩnh các quan viên cho Trương Cửu.”
Nói xong, nam tử xoay người rời đi.
Tiếng bước chân bên ngoài xa dần, bọn nha hoàn yên lặng thu thập đồ trong đình, lập tức lui về nhà phó (ý là nhà cho nha hoàn). Chốc lát, Lan uyển lại khôi phục yên tĩnh.
Lan Cơ mở cửa sổ, một luồng gió nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt, hai hàng nước mắt từ hai gò má chảy xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi