TUYỆT SẮC TRUYỀN KỲ: NGUYỆT LẠC HỒNG TRẦN

Bóng đêm dần chìm, Lâm Vũ trở lại phòng, thấy Tiểu Nguyên đã chuẩn bị tốt dụng cụ tắm rửa, trong phòng sau tấm bình phong có vẻ vừa mới chuyển vào bồn nước ấm, nàng không khỏi âm thầm cảm khái, “Bọn họ phục vụ thật sự là càng ngày càng đúng giờ.”

Nàng cho Tiểu Nguyên lui, cởi quần áo, vừa để xuống trên bình phong, liền xuống thùng gỗ. Tùy ý khuấy động đóa hoa trôi nổi trong nước, nhớ tới cử chỉ của Hàn Dư hôm nay, đáy lòng nàng không khỏi run sợ một trận, kiếp trước cũng từng kết gi­ao với người, mặc dù trình độ chỉ giới hạn ở hôn môi, nhưng cũng là lúc lưỡng tình tương duyệt (cả hai yêu nhau) mới có thể thân mật. Ngày hôm nay cũng dưới tình huống không hề chuẩn bị bị người cưỡng hiếp, đây là lần đầu tiên. Hàn Dư này, thật khiến cho nàng tránh né e sợ không kịp, nhưng tránh được nhất thời trốn không được một đời, đối với cảm tình, hẳn là nhìn thẳng vào mà không phải lảng tránh. Trong lòng nàng rõ ràng điểm ấy, lại không biết làm sao đáp lại. Nàng thật không ngờ hắn đối với nàng có quyến luyến sâu như vậy, cho tới khi người kia nghiêm túc cho thấy tâm ý của mình thì nội tâm của nàng cũng không khỏi xao động. "Không được a!” Lâm Vũ lắc đầu, lẩm bẩm: “Một người đã đủ, vì sao lại nhiều thêm một cái.”

Nàng dỡ xuống dịch dung, nhìn chính mình trong nước, vuốt ve khuôn mặt trắng noãn mềm nhẵn kia, phát giác khuôn mặt so với nàng mới tới trên đời này có chút biến hóa, đều nói nữ mười tám thay đổi, nàng cũng không vui biến hóa như thế, “Từ xưa hồng nhan nhiều bạc mệnh, nếu như có thể càng đổi càng xấu thì tốt rồi.” Nàng nói như vậy, lại đột nhiên phát hiện trong nước có một ảnh ngược áo đen, cảm thấy căng thẳng, muốn đứng lên hô to, lại nhanh chóng dừng lại, “Không đúng, nếu kêu to, người ở bên ngoài còn chưa đuổi tới, ta khẳng định đã thành con tin hoặc là bị bắt đi.” Nàng đè nén xuống hoảng loạn trong lòng, trong đầu cực kỳ nhanh nghĩ kiếp trước học qua đủ loại cách ứng đối khẩn cấp, cũng không ngừng nhắc nhở chính mình phải trấn định, “Nếu hắn có thể lặng yên không một tiếng động lẻn vào hoàng cung đến chỗ này, chắc là đối với tất cả nơi này đều rất quen thuộc. Người này không phải là Tử Minh, cũng sẽ không là hoàng đế, chẳng lẽ là Hàn dư?” Nghĩ như vậy, tâm khẩn trương tựa hồ lỏng chút, nhưng nàng lập tức lại lắc đầu, tuy hôm nay gặp được, nàng tin tưởng Hàn Dư vẫn còn chưa làm ra việc hạ lưu như thế. Vừa nghĩ vậy, lại khẩn trương lên, xem nàng bình thường dịch dung khuôn mặt, sẽ không phải dẫn sắc lang vào, vậy chỉ có một loại tình huống, muốn dọ thám biết bí mật của nàng.

Cây trâm độc Phó Tử Minh cho nàng còn đặt ở gối đầu giường, mà thanh chủy thủ kia đang ở trong quần áo phía trên bình phong kia, nàng không nhanh không chậm tắm sạch thân thể một chút, trong lúc lơ đãng nghiêng mắt nhìn bóng đen trong nước kia, thấy hắn không hề động đậy, nhanh chóng đứng dậy, lau khô thân thể, phủ thêm bộ quần áo để trên bình phong kia lên, lại mang khăn che mặt lên, ngồi xuống ở đầu giường, dùng khăn che mặt vỗ về chơi đùa tóc dài còn ướt sũng.

“Tiểu Nguyên.” Nàng lơ đãng hô, nhưng không thấy đáp ứng.

“Nàng tạm thời sẽ không trở về.” Lúc này, người trên xà nhà nhảy xuống, nhẹ nhàng cười.

Lâm Vũ nhìn trước mắt người, bộ mặt thanh tú, dáng người cao to, đã có cổ khí âm tà.

Khi Lâm Vũ đánh giá hắn là lúc, Viên Kiệt đã cẩn thận đánh giá nàng, vừa rồi ở trên xà nhà xem không rõ ràng, ngay lúc này gần ngay trước mắt, nhìn đến dung nhan trước mặt vừa thực vừa ảo, khiến hắn không khỏi chấn động toàn thân: “Hảo một nhân gi­an tuyệt sắc!” Hắn ngây ngốc, cho đến khi nàng nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, hắn mới tỉnh lại, bỗng nghĩ: “Nàng còn dùng Dịch Dung Thuật che lấp, cô gái này, quả không tầm thường!” Nghĩ như vậy, trong mũi ngửi được từng trận mùi thơm ngát trên người nàng truyền đến, nhìn nàng dùng quần áo bao vây lấy thân thể thướt tha, thực may mắn vừa rồi khi ở trên xà nhà nhịn được không có xem mỹ nhân tắm, nếu như không, nói vậy giờ phút này hắn đã áp chế nàng.

Mà Lâm Vũ ngồi đó khi hắn sững sờ, đã dùng một bàn tay nhanh chóng lấy châm độc dưới gối ra, giữ tại trong lòng bàn tay, sau đó giấu vào trong tay áo.

Viên Kiệt mỉm cười, mạnh lấn đến gần nàng, điểm huyệt đạo của nàng, làm nàng không thể nhúc nhích và nói chuyện. Hắn không nhịn được vén lên một luồng tóc dài của nàng, ngửi mùi thơm của cơ thể phát ra trên người nàng, dần dần mê loạn. Khi hắn muốn từng bước vung lên quần áo của nàng thì một chút lý trí còn tồn tại hắn thầm nghĩ không ổn, vội vàng thu nhiếp tâm hồn, lui từng bước, thầm than: “Thật là một báu vật a, người nam nhân nào sẽ không bị nàng mê loạn? Nữ tử như thế chỉ muốn bỏ vào trong túi, há có thể để nàng lưu lạc nhân gian phàm tục?” Lại nghĩ lại, “Nếu Tào thịnh biết gương mặt thật của nàng, nên...”

Thích thú cười nói: “Lâm cô nương, ngươi  có một muội muội gọi Tiểu Hàng?”

Lâm Vũ cả kinh, trừng lớn mắt.

“Không cần kinh hoảng, ta chỉ là trùng hợp gặp được nàng, đem nàng đưa ta đến chỗ này làm khách mà thôi.”

Nói xong, hắn từ trong tay áo lấy ra một cái cái hộp nhỏ, mở hộp kia ra, chỉ thấy bên trong có một viên thuốc, “Ngươi có biết không? Viên độc hoàn này, nó có một tên thực độc đáo —— ‘Diệt Thế’. ‘Diệt Thế’ này, lấy này độc tính ác liệt, từng oanh động gi­ang hồ.” Hắn đem độc hoàn kia lấy ra, nắm trong tay, “Đáng tiếc a, hiện nay chỉ còn một viên này. Vốn định giữ dùng, hôm nay đã thấy đến ngươi, tuyệt thế dung nhan cùng độc ‘diệt thế’, thật sự là tuyệt phối a, ha ha!” Nói xong, hắn đến gần nàng, cầm viên thuốc trong tay đưa vào trong miệng Lâm Vũ.

Lâm Vũ bị điểm huyệt, trơ mắt nhìn hắn đem "Diệt Thế” mạnh mẽ đưa vào trong miệng nàng, nàng chỉ ngậm, không có nuốt vào, nhưng không ngờ độc dược kia vừa vào miệng chậm rãi mất đi hết, kèm theo một trận tư vị ngọt ngọt, lòng của nàng đã thành tro tàn.

Viên Kiệt hài lòng nhìn biểu tình của gi­ai nhân trước mắt, chính như lúc ấy hắn cho Lan Cơ uống thuốc độc, hắn cảm thấy một loại khoái ý trải rộng thể xác và tinh thần, không khỏi ôm Lâm Vũ, đem nàng mang tới trước cửa sổ đóng chặt, ở bên tai nàng nói nhỏ: “Giải dược, ngay tại trên người của ta. Đêm mai canh giờ này, ta sẽ ở trong phòng Lan Cơ chờ ngươi.”

Dứt lời, hắn nhẹ nhàng hôn trán Lâm Vũ một cái, mở cửa sổ ra, mở ra huyệt đạo của nàng, tiếp xúc bật nhảy rời đi.

Lâm Vũ nhìn bóng dáng loé lên một chút rồi biến mất, toàn thân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống, nàng nhanh chóng đỡ lấy cửa sổ. Mưa phùn ngoài cửa sổ theo gió nhẹ nhàng tiến vào, khiến nàng dần dần bình tĩnh.

Hoàng cung nơi nào đó, Phó Tử Minh đang theo một người khả nghi.

Từ sau ngày ấy ở hoàng cung thấy họ Mộc kia, mỗi đêm hắn cũng sẽ ở ngoài cửa sổ Lâm Vũ thăm hỏi, vì biết nàng luyện vũ mệt chết đi, chưa từng đi vào quấy rầy, chỉ xa xa nhìn như vậy, xuyên thấu qua cửa sổ, thấy đèn nơi đó của nàng đã tắt, hắn mới an tâm rời đi. Đêm nay, hắn cứ theo lẽ thường chạy đến chỗ ở của Lâm Vũ, lại nhìn đến ngoài cửa sổ có một đạo bóng dáng, hắn lập tức phi thân đi qua, thấy bóng dáng kia vội vàng rời đi, thích thú đi theo.

Hắn lại không biết, phía sau còn lóe hai bóng người.

Phó Tử Minh đi theo người nọ, ra hoàng cung, đi vào một cái ngõ tối. Hắn chợt thấy không đúng, vội xoay người rời đi, lại phát hiện trước sau đã đứng người, cảm thấy trầm xuống, chỉ thấy thủ lĩnh kia nói: “Nếu huynh đệ đến đây, sao nhanh như vậy muốn đi rồi.” Người nọ nói xong liền sáng lên một thanh kiếm dài trong tay, trực chỉ hướng Phó Tử Minh, “Huynh đệ có thể thẳng theo tới đây, nói vậy thân thủ bất phàm, bản thân ta muốn cùng ngươi đọ sức.”

Mặt Phó Tử Minh trầm xuống, chỉ cảm thấy chuyện có kỳ quái, hắn rút bội kiếm lên, hào quang trong mắt người nọ, qua trong giây lát, dĩ nhiên ra chiêu. Phó Tử Minh vội vàng nghiêng người né qua, lại thấy kiếm phong của hắn đâm tới, trực chỉ trái tim, đúng là ác chiêu. Phó Tử Minh rút kiếm vừa đở, chỉ cảm thấy thân kiếm kia rung động, hắn nắm chặc chuôi kiếm, liên tục chắn qua kiếm chiêu người nọ liên tục đâm tới. Người nọ thấy hắn không chút hoang mang, cảm thấy hoảng hốt, vội vàng biến chiêu, Phó Tử Minh thừa dịp hắn biến chiêu hết sức, đâm ra một kiếm, tốc độ cực nhanh, làm người nọ trốn tránh không kịp. Hắn nhanh chóng quay kiếm về ngăn cản, đã thấy ánh bạc xoay tròn, kiếm thế đột nhiên thay đổi phương hướng, đúng là hư chiêu, hắn bất đắc dĩ chống đỡ tránh né, chính giữa hai kiếm tính kế Phó Tử Minh. Trống rỗng sáng ngời, nhưng thấy kiếm phong của Phó Tử Minh chợt lóe, thẳng hướng về bộ ngực hắn đâm tới, lần này rốt cuộc là thực hay trống rỗng? Lúc do dự, kiếm đã chạm đến thân thể hắn, hắn muốn chống đỡ né tránh, cũng đã trễ, chỉ nghe "Tê” một tiếng, quần áo rách một đường, hắn vội vàng lui từng bước, đã thấy Phó Tử Minh đã thu kiếm đứng thẳng.

Người liên can nhìn đến thủ lĩnh trúng kiếm, đều không dám liều lĩnh.

Thủ lĩnh kia thu kiếm lui về, ôm quyền vái chào, nghiêm mặt nói: “Huynh đệ quả nhiên năng lực rất cao, ta cam bái hạ phong.” Nói xong quay người lại, lớn tiếng nói với cấp dưới liên can: “Chúng ta đi!”

“Chậm đã!”

Thủ lĩnh kia dừng lại, lại chưa quay đầu, “Như thế nào?”

“Mặc kệ ngươi cần làm gì, nếu ngươi đối Lâm Vũ có điều thương tổn, kết cục của ngươi cũng không là một kiếm đơn giản như vậy.”

Lông mày người nọ nhíu chặt một chút, vẫn chưa trả lời, dẫn người liên can thẳng rời đi.

Thấy bọn họ đã đi xa, Phó Tử Minh liền xoay người chạy đến hoàng cung, khi hắn đi đến bên ngoài phòng Lâm Vũ đã thấy trong phòng dĩ nhiên tắt đèn. Phó Tử Minh nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ mong nàng không có chuyện.” Lại ẩn ẩn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, hắn chần chờ ở ngoài cửa sổ, có nên vào xem hay không.

Lâm Vũ nằm ở trên giường, nhưng vẫn khó có thể đi vào giấc ngủ. Tình huống kế tiếp, làm sao đối mặt, nàng nghĩ đến chuyện xưa theo lời của Tào Thịnh, nếu để nàng trùng sinh ở trên đời này, vì sao phải thể hội cái gọi là yêu hận tình thù mới có thể trở về Thiên Đình? Nếu như là phải về đến Quảng Hàn cung trong giấc mộng kia, phải một mình ở trong cung điện không có tức giận kia, nàng thà rằng làm người phàm ở thế gi­an này. Nhưng, nàng còn chưa có hưởng hết niềm vui trong cuộc sống, lại gặp nan đề thật lớn này.

“Diệt Thế”, rốt cuộc là độc vật như thế nào? Người chế độc này cũng là Độc Vương, như vậy người vừa rồi cho nàng uống thuốc độc, có phải là Độc Vương không? Nếu là Độc Vương, vì sao lại có hứng thú đối vương vị? Nàng nghĩ tới tờ giấy từng xem được trong sách của phó chưởng quầy, độc Lan Cơ trúng nhất định có liên quan tới người viết tờ giấy kia, tức là kẹp ở trong sách phó chưởng quầy, Tử Minh có lẽ biết cái gì. Tuy rằng lúc trước hắn chưa từng biểu lộ, nhưng lần này quan hệ trọng đại, nàng cần hỗ trợ của hắn. Nghĩ đến chỗ này, nàng không khỏi nhẹ nhàng thở dài: “Tử Minh, ngươi rốt cuộc ở nơi nào?”

Phó Tử Minh ngoài cửa sổ, vừa định mở cửa sổ tiến vào, lại nghe thấy cách đó không xa ẩn ẩn có tiếng bước chân truyền đến, hắn nhanh chóng nhảy lên, nấp trong chỗ tối, tiếng bước chân kia lại đột nhiên vô tung, hắn âm thầm kinh ngạc, cẩn thận quan sát, mênh mông trong không gian, chỉ cảm thấy trong rừng đào đối diện cửa sổ phòng Lâm Vũ ẩn ẩn có một mạt y phục màu vàng. Hắn dừng một chút, chưa động, mà góc áo kia cũng không động, trong nháy mắt, lại phát hiện bên cạnh đã đứng một người, hắn lập tức kinh hãi, vừa mới chỉ chú ý động tĩnh người nọ, lại chưa phát giác còn có một người đã lặng yên tới gần. Người bên cạnh nắm tay vái chào, nghiêm mặt nói: “Kẻ hèn này là Bạch Quyết, hữu lễ! Chủ của kẻ hèn này mời người qua nói chuyện.” Nói xong tay mở ra, đã bày ra tư thế "mời".

Phó Tử Minh khẽ gật đầu, đi theo hắn về phía rừng đào.

Ở chỗ sâu trong rừng đào có một tiểu đình, lúc này trong đình Tào Thịnh một thân áo dài vàng đang đứng. Phó Tử Minh tìm đến tiểu đình thì nhìn đến Tào Thịnh, vội vàng quỳ xuống, “Thảo dân Phó Tử Minh khấu kiến hoàng thượng.”

Tào Thịnh cười nhẹ, “Bình thân!”

Phó Tử Minh đứng dậy. Bạch Quyết cầm kiếm, đứng ở ngoài đình.

Tào Thịnh nhìn hắn, mặc dù cung kính đứng thẳng một bên, lại một bộ dáng thản nhiên, không một chút e ngại thái độ của hắn, thích thú nói: “Phó huynh, đã lâu không gặp.”

Phó Tử Minh mỉm cười, “Bẩm hoàng thượng, trong hoàng cung này sợ là không an toàn.”

“Nga?” Tào Thịnh rùng mình.

“Có một người tự xưng lục thái tử người mưu đồ soán vị, nội vụ tổng quản Trương Cửu là thủ hạ của người này. Tối nay bên ngoài phòng Lâm Vũ có người khả nghi, hắn đối hoàng cung quen thuộc, lại có một đám đồng đảng, bọn họ ra vào hoàng cung như vào chỗ không người, khiến người ta lo.” Phó Tử Minh mặt không chút thay đổi nói lại việc này.

Đã thấy Tào Thịnh hiểu rõ cười, “Bạch Quyết, ngươi nghe rõ?”

“Thần nghe được rõ ràng.”

“Ngươi có gì giải thích?”

“Theo như lời Phó huynh xác thực sự thật, lúc ấy Hàn đại nhân cùng thần bám theo một đoạn Phó huynh cùng người nọ, ngầm tra bí mật ngoài cung.”

Phó Tử Minh cảm thấy trầm xuống, lần đầu lĩnh giáo đến thủ đoạn của vị đế vương trẻ tuổi này, không biết như thế nào, đột nhiên nghĩ đến phụ hoàng xa cách hai thế giới, trong lòng ẩn ẩn đau xót, lại nói: “Hoàng thượng thánh minh, thảo dân bội phục.”

Tào Thịnh thấy hắn vẻ mặt thành khẩn, cười nói: “Có thể được Phó huynh khen ngợi, lòng trẫm rất an ủi a, chúng ta cùng uống một ly!”

Tào thịnh giơ lên một cái ly uống rượu trên bàn đá trong đình, Phó Tử Minh giơ lên một cái khác, hai người cụng nhau, uống một hơi cạn sạch.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi