TUYẾT THÀNH HOA

Trở lại Tuyết Sơn cốc, Tiểu Nguyệt cứ như một người vô hồn, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không để ý.

Đột nhiên đi một chuyến về, công lực Tiểu Nguyệt lại tăng lên gấp bội, còn tâm trí lại trở nên mơ hồ Hàn lão rất muốn biết nguyên do nhưng làm mọi cách Lãng Nguyệt cũng không chịu mở miệng.

Muốn hắn nói? Hắn phải nói cái gì đây? Bởi vì nàng có một trí nhớ siêu phàm, không bao giờ quên được những gì đã xảy ra nên càng không chấp nhận được sự thật tàn nhẫn, không chịu được đau đớn, mất mát nên đã chọn cách phá huỷ ký ức của mình, khép chặt trái tim lại.

Nói rằng, nàng trở nên như vậy đều là lỗi của hắn sao?

Là hắn đã đẩy nàng vào vòng luẩn quẩn này…



Một ngày kia, Lãng Nguyệt bế một đứa nhỏ đến gặp nàng.

– Đây là con của nàng.

Tiểu Nguyệt vô thức lặp lại:

– Con?

– Phải. Là con của nàng.

Đôi mắt của Tiểu Nguyệt vẫn mờ mịt. Chẳng lẽ, bây giờ không còn gì khiến nàng quan tâm nữa hay sao?

– Ấm…

Ấm áp sao? Ừ. Thân nhiệt của đứa nhỏ đặc biệt cao nên nàng cảm thấy ấm sao?

– Vậy gọi nó Noãn Noãn đi.

– Noãn… Noãn.

————————–

Năm năm sau.

Trên đỉnh núi Tuyết Sơn, quanh năm bị tuyết bao phủ. Trên một cái cây trơ lá, có một nữ nhân đang ngồi tựa người vào thân cây. Nàng mặc bộ y phục mỏng manh màu trắng, nếu không chú ý sẽ bị y phục và nước da trắng toát của nàng làm lẫn với màu trắng của tuyết. Để mặc cho gió lạnh thổi qua làm tà áo và tóc của nàng tung bay khắp nơi. Nàng không cảm nhận được hơi lạnh. Trên người nàng cũng không có một tia sinh khí. Cứ như nàng là một phần của băng tuyết.

Cô độc, trơ trọi và lạnh lẽo.

Tuyết Sơn Cốc.

– Trời ơi là trời. Làm sao đây?

Vừa về đến cửa đã nghe thấy tiếng oán than của Hồng Trù. Tiểu Nguyệt lên tiếng hỏi:

– Có việc gì?

Hồng Trù vô ý nói:

– Noãn Noãn đã mất tích rồi. Hu hu hu… sao số ta lại khổ thế này…

Nghe thấy Noãn Noãn, trong tâm trí của Tiểu Nguyệt hiện lên dáng vẻ một bé gái. Đứa bé đó là con của nàng. Tiểu Nguyệt nói:

– Ta đi tìm!

Vừa dứt lời Tiểu Nguyệt đã phi thân bay đi mất. Đến bây giờ, Hồng Trù mới nhận ra tình thế, nàng lại càng khóc không ra nước mắt.

– Trời ơi, thay vì tìm một người bây giờ phải tìm hai người rồi. Hu hu hu… Chủ nhân ơi! Ngài đang ở đâu?

—————-

Kể từ cái ngày Tiểu Nguyệt biến đổi tâm trí, cơ thể của nàng cũng xảy ra đột biến. Nó cứ điên cuồng hấp thu hàn khí mà không gây một chút trở ngại nào cho Tiểu Nguyệt, lại còn tự động chuyển hoá, làm cho công lực của nàng không cần tu luyện vẫn cứ một đường thăng tiến. Đã mấy lần Hàn lão phải giậm ngực kêu trời không công bằng, công lực suốt mấy chục năm của hắn sắp bị nàng đuổi kịp rồi.

Còn Lãng Nguyệt thấy nàng như vậy lại không hề vui mừng, hắn không nói lời nào, mặt khác còn tìm thuốc ngăn chặn khả năng hấp thu hàn khí của nàng lại, nhưng hoàn toàn không có hiệu quả. Đến nay, Tiểu Nguyệt đã bước qua tầng thứ tám của Hàn Băng Công. Chỉ còn một tầng nữa là nàng đã hoàn thành bộ võ công này.

——————–

Tiểu Nguyệt trong chớp mắt đã bay xuống thị trấn nhỏ dưới chân núi. Gặp ai nàng cũng hỏi:

– Ngươi có gặp Noãn Noãn không?

– Có gặp Noãn Noãn không?

Mọi người cảm thấy nàng không bình thường nên ai cũng nhanh phủi tay rời đi.

Có một lão nhân tốt bụng nhắc nhở nàng:

– Nàng muốn hỏi người khác thì phải miêu tả diện mạo của đứa nhỏ đó chứ?

Diện mạo!

– Noãn Noãn…

Trong đầu cố gắng hiện lên gương mặt của Noãn Noãn như hoàn toàn thất bại, càng lúc hình dáng của Noãn Noãn trong tâm trí càng trở nên nhạt nhoà hơn.

Nàng bất lực nói:

– Ta… không nhớ.

Lão nhân lúc này đã nghĩ nàng bị điên thật, thở dài một tiếng thương tiếc rồi cũng mặc nàng đứng ngây người giữa phố.

——————

– Ca ca, cám ơn huynh đã cứu muội.

– Tiểu muội muội, lần sau đừng để người xấu dụ dỗ nữa, biết không.

– Dạ, Noãn Noãn đã biết.

Đứa bé gái đáng yêu đang nói chính là Noãn Noãn, đứa nhỏ mà Tiểu Nguyệt đang tìm khắp nơi. Còn đứa bé trai thật tình cờ chính là Trần Nhật Quang, thế tử của Uy vương phủ.

Hôm nay, Noãn Noãn đã lén Hồng Trù chạy khỏi Tuyết Sơn Cốc đi chơi, nào ngờ lại gặp một nam nhân xấu xa dụ dỗ. Trước giờ, Noãn Noãn chưa từng gặp người xấu nên không đề phòng, liền nghe theo lời của hắn xuống núi. May mắn là gặp được Tiểu Quang và Thanh Phong, nếu không Noãn Noãn đã bị bán đi rồi.

Vì sao người của Uy vương phủ lại ở đây? Hơn ba năm trước, Uy vương Trần Duy Cẩn dâng sớ xin tân hoàng được quy ẩn. Tân hoàng Nam Thiên Thần dù rất tiếc rẻ, dùng đủ mọi cách cũng không thay đổi được quyết định của Uy vương nên đành chấp thuận cho hắn chuyển về Bắc Bình. Dù sao ở đó, cũng có một số sản nghiệp trên danh nghĩa là của Uy vương nhưng thật chất là của Nam Thiên Thần đứng phía sau cần quản lý.

Nhắc đến Uy vương, không thể không kể đến ngày thành hôn kinh thiên động địa diễn ra vào năm năm trước. Ngày đó, Uy vương Trần Duy Cẩn lập thê mới, nào ngờ vương phi cũ là Lương Tiểu Nguyệt lại xuất hiện gây một hồi náo loạn.

Lần đó, Uy vương bị thương rất nặng phải cáo bệnh một thời gian dài, mọi người thì châm chọc rằng không phải thương thế của hắn trầm trọng mà là lòng tự trọng của Uy vương bị tổn thương nghiêm trọng.

Mọi chuyện càng trở nên xôn xao khi sau đó ít lâu, Thanh Phong, thân tín của Uy vương biến mất hơn một năm nay ẵm một đứa nhỏ về nói đó là con của Uy vương và tiền vương phi.

Uy vương chết cũng không chịu thừa nhận, lúc đó lão thái gia đã đem cái chết ra uy hiếp bắt hắn phải nhận con, làm Uy vương nửa buồn bực nửa căm hận lớn tiếng cảnh báo:

“Dù có mang danh nghĩa là con của bổn vương cũng đừng hòng nhận được lợi lộc gì từ bổn vương.”

Lại càng kinh ngạc hơn, Thanh Phong, đã thề tận trung với Uy vương lại lên tiếng bác bỏ quan hệ của cả hai, kể từ lúc đó chỉ xem Trần Nhật Quang là chủ nhân của mình.

Nội bộ xích mích, à không, công khai chống đối mãnh liệt mới đúng.

Việc Uy vương bị tổn hại thanh danh như vậy lại mang đến niềm cho một số người khác chẳng hạn như Cung vương gia, Nam Thiên Cung chẳng hạn.



Thanh Phong kể từ ngày hồi vương phủ, biết được sự tình xảy ra với Tiểu Nguyệt thì đâm ra căm hận bản thân mình. Nếu lúc đó, hắn đủ mạnh mẽ không bị đám sát thủ của Phượng gia truy sát bị thương, phải nằm một chỗ suốt mấy tháng thì hắn đã kịp trở về để bảo vệ Tiểu Nguyệt, không để nàng phải chịu tổn thương như thế.

Vì suy nghĩ đó, Thanh Phong ngày đêm điên cuồng tập luyện kết quả là bây giờ trở thành một người thân mang đầy sẹo, sát ý ngùn ngụt, không ai dám đến gần.

Sau khi điều tra được người hôm đó đã dẫn Tiểu Nguyệt chính là Lãng Nguyệt, thần y của Tuyết Sơn Cốc, suốt năm năm nay, Thanh Phong thường xuyên đến Tuyết sơn để tìm Tuyết Sơn Cốc, nhưng mãi hắn vẫn không phát hiện được rốt cuộc Tuyết Sơn Cốc nằm ở đâu và cũng chưa từng tìm được Tiểu Nguyệt…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi