TUYỆT THẾ BÁ SỦNG

Edit: Minh Hạnh

Beta: Mặc Doanh RF

Ở trong nhà Tu Mục một buổi sáng, Tiểu Ưu muốn ra tiệm xem một chút, cô thu dọn phòng, trước khi đi cô để lại một tờ giấy cho Tu Mục, làm xong những thứ này cô cầm túi xách, khép cửa phòng lại.

Đi khỏi tiểu khu lại gặp người không muốn gặp: “Cô Tiểu Ưu, phu nhân mời cô đi một chuyến.”

Tiểu Ưu cắn môi không muốn đi, nhưng cuối cùng cô vẫn đáp một chữ “Được”, sau đó ngồi vào trong xe.

Đến nhà họ Lãnh, Tiểu Ưu ngồi đối mặt với Lãnh phu nhân, Tiểu Ưu cúi thấp đầu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt mép áo, cô không biết lần này bà ta lại tìm cô vì chuyện gì, hay là – – -, chuyện cô đánh Lãnh Diệc Thần bị bà ta biết rồi? Đang suy nghĩ, Lãnh phu nhân mở miệng.

“Tôi biết Ly Hoa đã trở lại, nhưng cũng không có nghĩa là cô phải rời khỏi Lãnh Diệc Thần, cho nên cô trở lại bên cạnh nó đi!”

Cái gì, bà ta làm sao biết Ly Hoa về nước? Mới chưa tới một ngày mà thôi, Tiểu Ưu kinh ngạc nghĩ, ngoài miệng lại muốn mở miệng cầu xin bà ta buông tha cho mình và người nhà, bởi vì nhiệm vụ này cô không làm được.

“Cô đừng suy nghĩ làm thế nào để từ chối tôi, nếu không, người nhà của cô sẽ bị gì, tôi nghĩ cô rõ ràng hơn tôi.”

“Lãnh phu nhân, cho dù bà không đồng ý với tôi, tôi cũng muốn xin bà một yêu cầu.”

“Ồ? Nói thử xem?”

“Tôi sợ tôi không quản được lòng của mình, sẽ yêu anh Lãnh trước.”

“Yêu? Ha ha, đây là lý do của cô?”

“Với lại bà biết mà, trong lòng anh Lãnh chỉ có một người là Ly Hoa, bây giờ cô ấy đã trở lại, tôi không có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ này.”

“Cơ hội? Rốt cuộc là không có cơ hội hay là cô sợ thua người phụ nữ kia?”

Tiểu Ưu bị nói trúng tim đen sắc mặt lập tức tái nhợt, cô cúi đầu xuống thấp hơn, diệp gia quán, bàn tay nhỏ bé dần dần nắm thành quyền, đột nhiên ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt sắc bén của bà ta: “Đúng, không sai, là tôi sợ thua cô ấy! Cho nên tôi cầu xin bà để cho người khác làm nhiệm vụ này được không?”

“Trừ cô ra, ai cũng không được!”

“Vì sao?”

“Không có vì sao, được rồi, về đi, bên Ly Hoa tôi sẽ phái người xử lý, mà cô, nhất định phải trở lại bên cạnh nó, còn nữa, đừng làm sai, làm nó yêu cô chứ không phải cô yêu nó!”

Rời khỏi nhà lớn nhà họ Lãnh, Tiểu Ưu cảm giác mình vừa đi ra từ địa ngục, tinh thần hoảng hốt, giọng nói sắc bén của Lãnh phu nhân vẫn còn quanh quẩn ở bên tai, hơi không chú ý, Tiểu Ưu đụng phải một bức tường người.

“Ai da- -” Cô kêu lên thành tiếng, che lấy cái mũi của mình.

“Sao vậy? Có bị đụng đau hay không?”

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Tiểu Ưu, anh còn đưa tay muốn sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lại bị cô tránh thoát: “Anh Lãnh, xin anh tự trọng!”

“Ưu Ưu!” Trong mắt Lãnh Diệc Thần dần hiện ra sự đau xót, anh từ từ rũ tay xuống: “Được, anh không chạm vào em.”

Tim Tiểu Ưu đau đớn giống như bị dao cắt, đôi mắt cũng đỏ hồng, cô chuẩn bị bước qua anh, bước chân nặng nề, nhưng khi cô mới vừa bước qua một bước đã bị anh kéo lại ôm vào ngực.

“Buông ra, thả tôi ra! Anh đã nói không chạm vào tôi mà!”

“Ưu Ưu, đừng chống đối anh nữa, anh biết rõ trong lòng em có anh.”

“Anh Lãnh, phiền anh đừng tự luyến như vậy được không, trong lòng tôi dù có ai cũng sẽ không có anh!”

“Đừng nói nữa!” Lãnh Diệc Thần cúi người hôn lên môi cô, dùng sức hít vào mùi hương của cô, diệp gia quán, môi của cô mềm mại ngọt ngào, làm cho anh muốn ngừng mà không được, lại càng muốn nhiều hơn, ngay tại lúc anh muốn vào trong miệng cô lại bị cô cắn một cái.

Hít – – Lãnh Diệc Thần hít khí, buông Tiểu Ưu ra, vừa được tự do, cô nhanh chóng xoay người liều mạng bỏ chạy, đây là phố buôn bán có rất nhiều người, lúc chạy cô đụng vào mấy người đi đường, bọn họ thấy cô chật vật nên đều không so đo, nhưng xuyên qua quảng trường chính là đường xe chạy, ở đây xe cộ chạy qua chạy lại rất nhiều, Tiểu Ưu chỉ lo chạy, không để ý mình đã chạy ra khỏi khu buôn bán, ngay khi cô chuẩn bị xuyên qua đường cái, một chiếc xe hơi nhanh chóng lao tới.

“Ưu Ưu, nguy hiểm!”

Két – – tiếng thắng xe thật dài, sau đó chính là trời đất quay cuồng, đợi đến khi Tiểu Ưu mở mắt ra, Lãnh Diệc Thần đang nằm úp sấp trên người cô ôm cô vào trong ngực, hai người ngã ở bãi cỏ trên đường bốn mắt nhìn nhau: “Ưu Ưu, em không sao là được.”

Anh đột nhiên nhắm mắt lại, Tiểu Ưu bị hù dọa lập tức ngồi dậy: “Lãnh Diệc Thần – -!”

Bên trong phòng cấp cứu, đèn phẫu thuật sáng chói mắt, Tiểu Ưu lo lắng chờ ở ngoài cửa, Nhậm Thiên Dã và Tần Hiểu Hiểu cũng đều chạy tới, hỏi rõ tình huống, Tần Hiểu Hiểu an ủi vỗ đầu Tiểu Ưu: “Tiểu Ưu, anh ấy không sao đâu, bên trong có Tu Mục, anh ấy nhất định sẽ không có chuyện gì.”

“Chị Hiểu Hiểu, nhưng mà em sợ, em sợ – – “

Nhớ lại lúc nãy, đùi Lãnh Diệc Thần chảy máu ròng ròng, máu đỏ chói khiến Tiểu Ưu khóc nức nở, cũng may tài xế gây chuyện không có bỏ chạy, đưa Lãnh Diệc Thần đến bệnh viện trước, nhưng mà tài xế không có trách nhiệm, bởi vì bọn họ vượt đèn đỏ, cho nên tài xế chỉ lễ phép nói vài câu an ủi, chi phí giải phẫu là Tu Mục trả, diệp gia quán, hiện tại anh nằm ở bên trong, không biết sinh tử, lúc này Tiểu Ưu chỉ hy vọng người nằm ở bên trong chính là mình mà không phải anh, như vậy cô cũng sẽ không đau lòng khổ sở.

“Đừng sợ, Tiểu Ưu, em hãy kiên cường lên!”

Tiểu Ưu vùi đầu vào khuỷu tay Tần Hiểu Hiểu khóc đỏ mắt, ở bên cạnh, Nhậm Thiên Dã nghiêm túc nhìn mấy chữ đang giải phẫu, Lãnh Diệc Thần, cậu nhất định phải sống!

Lúc này, hành lang vang lên tiếng giày cao gót bén nhọn, mùi nước hoa nồng nặc bay tới: “Thần, anh sao rồi Thần! Anh ngàn vạn lần không được bỏ lại em!”

“Cô ơi, xin cô nhỏ tiếng một chút, đây là phòng phẫu thuật, bệnh nhân đang làm phẫu thuật.” Một y tá từ trong phòng phẫu thuật đi ra nghiêm khắc cảnh cáo cô ta.

Tiểu Ưu nghe được tiếng nói của y tá, lập tức ngẩng đầu đứng lên từ trong lòng Tần Hiểu Hiểu: “Y tá, anh ấy sao rồi?”

Y tá vội vàng đi về phía trước: “Bệnh nhân bị xuất huyết, cần nhiều máu, tôi phải đi chuẩn bị thêm!”

Cái gì?! Xuất huyết! Sắc mặt Tiểu Ưu trắng bệch, cơ thể choáng váng, cuối cùng khi cô bám được vào tường lại nghênh đón một cái bạt tai vang dội: “Bốp – – đều tại cô làm hại Thần phải nằm trong phòng cấp cứu, bây giờ sống chết không rõ! Cô là hung thủ giết người! Tôi muốn phải cô ngồi tù!”

Tiểu Ưu té xuống đất như diều đứt dây, mặc cho Ly Hoa đấm đá, Tần Hiểu Hiểu ở bên kia hành lang thấy cảnh này lập tức đi tới, khi Ly Hoa sắp đánh trúng Tiểu Ưu, cô nắm chặt cánh tay của cô ta, dùng sức quăng vào tường.

“Rầm – -” Tiếng vang thật lớn, Tần Hiểu Hiểu nheo mắt lại: “Mở to mắt chó của cô ra nhìn cho kỹ, bạn của tôi, không phải là người mà cô có thể đụng vào!”

Trải qua dạy dỗ này, Ly Hoa không còn càn rỡ như trước, cô ta bị Tần Hiểu Hiểu dạy dỗ bị thương rất nặng, phải sang khoa ngoại kiểm tra, hành lang lập tức yên tĩnh lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi