TUYỆT THẾ BÁ SỦNG

Edit: Rinnina

Beta: Mặc Doanh

“Hiểu Hiểu, em vừa nói gì?!” Trong nháy mắt Nhậm Thiên Dã cảm thấy tim mình đập lỗi một nhịp, anh cực lực nhẫn nại sự vui mừng trong lòng hỏi Tần Hiểu Hiểu lần nữa, trước kia anh từng nghĩ đủ cách hỏi Tần Hiểu Hiểu có bằng lòng lấy anh hay không, nhưng anh lại lo lắng nếu nhanh quá sẽ dọa bảo bối của anh chạy mất, cho nên anh định tiếp xúc rồi từng chút xâm nhập sau đó lấy được kết quả mình mong muốn, không ngờ Tần Hiểu Hiểu lại cho anh niềm vui bất ngờ lớn như vậy! Nghĩ tới đây tay Nhậm Thiên Dã lại siết chặt, sợ một giây sau bảo bối của anh sẽ chạy trốn, anh thật sự vô cùng yêu vật nhỏ này.

Tần Hiểu Hiểu xoay người lại từ trong ngực Nhậm Thiên Dã, đôi mắt trong sáng nhìn đôi mắt đen sâu thăm thẳm của anh: “Đúng vậy, giống như anh mới vừa nghe thấy, tôi muốn —–.”

Chưa nói hết câu môi hồng đã bị môi mỏng của Nhậm Thiên Dã xâm lược bao trùm, đôi môi truy đuổi từ nông đến sâu dịu dàng mút hút, Tần Hiểu Hiểu rên nhẹ, Nhậm Thiên Dã nhân cơ hội chen vào linh hoạt quấn quanh cái lưỡi của cô, cơ thể Tần Hiểu Hiểu dần dần mềm nhũn, cô leo lên người Nhậm Thiên Dã tùy ý anh muốn làm gì thì làm.

Đối với nụ hôn của người đàn ông này, Tần Hiểu Hiểu tuyệt không bài xích, ngược lại còn muốn nhiều hơn, khi Tần Hiểu Hiểu là nhân cách ban đêm đã từng nghĩ giải quyết xong người đàn ông trước mắt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu hai vợ chồng dì út muốn cô lập gia đình, vì tại sao cô không thuận nước đẩy thuyền mà lấy anh chứ, người đàn ông này thoạt nhìn rất yêu nhân cách thỏ trắng ban ngày của cô, quan trọng hơn là cô rất hài lòng với thân phận và bối cảnh của người đàn ông này.

Sau khi bị hôn đôi mắt Tần Hiểu Hiểu long lanh nước, hai má nõn nà xinh đẹp như cánh hoa đào, nhất là đôi môi hồng sưng đỏ kia làm người ta mê đắm muốn nhấm nháp nhiều hơn. Nhậm Thiên Dã cảm thấy máu nóng trong người tập trung vào một chỗ, làm toàn thân anh nóng ran khó chịu, anh nói một câu tối nghĩa: “Bảo bối, sau này anh không cho phép người đàn ông khác gọi em là bảo bối, bởi vì em là của anh!”

Cho đến khi từ trong cục dân chính đi ra, Tần Hiểu Hiểu trừng to mắt không dám tin nhìn giấy chứng nhận kết hôn của hai người, trong hình hai người cười xán lạn như sao, muốn bao nhiêu tươi đẹp có bấy nhiêu tươi đẹp, Tần Hiểu Hiểu xinh đẹp áp đầu trên bờ vai Nhậm Thiên Dã tuyên thệ chủ quyền, hết cách, ai kêu cô gái chụp hình kia cứ nhìn người đàn ông của cô chằm chằm chứ: “Đang suy nghĩ gì đấy?” Nhậm Thiên Dã cưng chiều vuốt mái tóc dài của Tần Hiểu Hiểu, vung tay lên vòng qua bả vai cô.

Tần Hiểu Hiểu ngẩng đầu, nghênh tiếp con ngươi đen nhánh kia, cô giơ hai tờ giấy chứng nhận kết hôn lên chớp chớp mắt to: “A, không có gì, chúng ta thật sự đã kết hôn?”

“Ừ, dựa trên luật pháp thì là như vậy, nhưng – -.” Nhậm Thiên Dã cố ý tạm ngừng, làm Tần Hiểu Hiểu tò mò hỏi.

“Nhưng cái gì?” Nhậm Thiên Dã cong khóe môi, hôn lên trán Hiểu Hiểu một cái, tâm trạng vui vẻ nói: “Nhưng giờ anh đói bụng, đi, chúng ta đi ăn cơm.” Chuyện này đương nhiên không thể nói cho bảo bối bây giờ, Nhậm Thiên Dã muốn cho cô một niềm vui bất ngờ, cho nên lúc này sao có thể nói ra chứ.

Truyện được edit tại Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở diễn đàn, mọi web khác đều là copy không xin phép, phi chính chủ!!

Quyết định xong, Nhậm Thiên Dã dẫn Tần Hiểu Hiểu đi tới nhà hàng Long Thành, xe mới vừa dừng thì lập tức có phục vụ tới lái xe vào gara, đây đã là lần thứ hai Hiểu Hiểu tới chỗ này, lần trước là vì hợp đồng, bởi vì cuống cuồng vội vàng, món ăn có mùi gì cũng không biết, lần này cô có thể nếm thử rồi: “Thích ăn món gì thì cứ gọi.”

“Em muốn ăn thịt bò.”

“Chỉ là thịt bò, còn có cái gì khác không?”

“Không.” Tần Hiểu Hiểu lắc đầu.

“Được.” Nhậm Thiên Dã đóng thực đơn lại gọi nhân viên phục vụ tới bên cạnh nói vài câu: “Được rồi, đi đi.”

“Em đi toilet “

“Ừ, đi đi.” Trong phòng rửa tay Tần Hiểu Hiểu chà nước rửa tay chà ra rất nhiều bọt khí, lúc này điện thoại vang lên, Tần Hiểu Hiểu nhanh chóng rửa tay, lấy điện thoại từ trong ba lô ra đi ra ngoài nghe: “Bụp”, cô đụng vào người nào đó điện thoại cũng rơi xuống đất, Tần Hiểu Hiểu vừa muốn nhặt điện thoại lại bị kéo vào một vòng ôm xa lạ, người đàn ông dùng sức ép Tần Hiểu Hiểu lên tường: “Cô thơm quá, xin hỏi cô dùng nước hoa gì vậy, mau nói cho tôi nghe.”

Hóa ra là người say rượu, Tần Hiểu Hiểu tránh khỏi khuôn mặt đang gần sát của người đàn ông kia, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng sáng lên trong nháy mắt, một lát sau người đàn ông kia ngã xuống đất như một vũng bùn nhão, Tần Hiểu Hiểu nhặt điện thoại di động lên sải bước rời khỏi, đôi mắt lại khôi phục như bình thường.

“Người phụ nữ này thật thú vị.” Người đàn ông đứng xa xa đúng lúc thấy một màn này, trong mắt anh ta tràn đầy tìm tòi nghiên cứu: “Con ma men này lại bị cắt đứt gân tay, không thể nối lại, ra tay đúng là quá tàn nhẫn.” Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn sẽ không tin đây là do một người phụ nữ làm, một thiên kim tiểu thư nhà họ Tần, sao lại có thủ đoạn độc ác như vậy? Ha ha ha… Nhất định phải nói cho cậu ấy nghe, nhất định cậu ấy sẽ cảm thấy hứng thú.

__

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi