TUYỆT THẾ BÁ SỦNG

Mân Mân tan việc về nhà, cô không biết trước khi về mình đã bị con gái bán rồi, hơn nữa con bé còn tự nhận khách hàng là một người không tệ, có năng lực dời núi lấp biển, cho nên chỉ cần nửa phút đã có thể thu phục mẹ.

“Mẹ, mẹ về rồi!”

Tiểu Đậu Đỏ giương hai cánh tay nhỏ bé chạy như bay tới cửa.

Mân Mân hơi mệt mỏi đổi giày, buông túi xách, coi tư thế đòi ôm của Tiểu Đậu Đỏ thành không khí, cô đi vào phòng bếp trầm giọng hỏi: “Tối nay muốn ăn gì?”

Tiểu Đậu Đỏ buông tay xuống, sự thất vọng chợt lóe trong đôi mắt, nhưng khi nói chuyện thì giọng điệu vô cùng vui vẻ: “Chỉ cần là mẹ làm thì cái gì cũng được.”

Nghe con gái nói, giọng điệu gần như lấy lòng, tay đang lục đồ trong tủ lạnh của Mân Mân ngừng một lát, tim của cô bị làm cho mềm một ít, sao cô có thể không thấy ánh mắt mong đợi được ôm của Tiểu Đậu Đỏ, sao cô có thể không thấy được con bé đang lấy lòng cô, so với những đứa cùng lứa thì con bé hiểu chuyện hơn nhiều, nhưng cô không thể nào quên được, cùng không thể nào đối mặt với chuyện đau khổ đó.

Mân Mân bình tĩnh nói, không nghe ra chút khác thường nào: “Trong tủ lạnh có thịt bò, cà chua, buổi tối làm thịt bò sốt cà chua đi.”

“Dạ được!”

Tiểu Đậu Đỏ hưng phấn vỗ đôi tay nhỏ bé, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng óng ánh: “Con thích nhất là súp mẹ làm.”

Vừa nói bé còn làm động tác uống: “A, uống rất ngon.”

Sau khi ăn xong Tiểu Đậu Đỏ thỏa mãn ợ một cái, bé xoa cái bụng tròn, con người vòng tới vòng lui luôn nhìn mẹ đang cầm remos: “Mẹ, thứ bảy mẹ dẫn con đi dạo phố được không?”

“Lại muốn mua gì rồi?”

Mân Mân cần remos không nhìn Tiểu Đậu Đỏ một cái.

“Dạ, cũng không phải đặc biệt muốn mua gì, chỉ là đã lâu khong được ra ngoài với mẹ, Tiểu Đậu Đỏ nhớ cảm giác được ra ngoài cùng mẹ.” (D: Dễ thương ghê, có được con gái gì chắc ai cũng thích!!)

Mân Mân cắt đứt lời nói của Tiểu Đậu Đỏ, lạnh nhạt nói: “Ừ, sáng thứ bảy 9 giờ đi.”

“Hay quá! Mẹ vạn tuế!”

Trong mắt Tiểu Đậu Đỏ xẹt qua ý cười, mưu kế được thực hiện, đôi mắt to tròn cong cong như một con cáo nhỏ.

….

Kim Thuẫn nhớ lại chiếc váy màu lam trong tiệm Mân Mân, lông mày không khỏi nhíu lại, kiểu đan của chiếc váy kia hắn rất quen thuộc, kiểu đan y như kiểu đan của chiếc khăn choàng cổ, điều này nói rõ cả hai đều được một người làm, nhưng rốt cuộc người này là ai, hắn cầm mảnh vãi len màu tím trong tay, rơi vào trầm tư. (D: @@ kh lẽ editor đoán bừa mà trúng ta…)

Sau khi ra khỏi tiệm của Mân Mân, Tần Hiểu Hiểu đón xe trở lại biệt thự, trên tay cầm chỉ len màu xám khói, nhìn một cái đã biết là màu sắc dành cho đàn ông, chất liệu rất thoải mái, nghĩ đến nếu có người choàng lên nhất định sẽ rất ấm áp.

Nhưng tại sao phải đan nó, ngay cả bản thân cô cũng không thể nói rõ, có lẽ là vì anh? Ừ, Tần Hiểu Hiểu cười tự giễu.

Thời gian trôi qua, bất tri bất giác đã hơn mười giờ tối, ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh đen nhánh, cũng không có tiếng xe hơi, bởi vì Nhậm Thiên Dã không thích có người quấy rầy cuộc sống của mình, nên mỗi ngày chỉ có người làm thêm giờ đến quét dọn, bây giờ một căn biệt thự lớn như vậy mà chỉ có mình Tần Hiểu Hiểu, vô cùng vắng vẻ, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, Tần Hiểu Hiểu ngừng động tác trên tay, nghe điện thoại: “Alo——-.”

Bên kia điện thoại dừng một chút: “Cô là ai?”

Tần Hiểu Hiểu không ngờ lại nghe thấy tiếng phụ nữ trung niên, cô nghe thấy sự không vui trong giọng nói của người này, nhưng cô không cúp điện thoại, trả lời: “Vợ của Nhậm Thiên Dã.”

“Cô nói gì? Cô kêu Thiên Dã tới nghe điện thoại cho tôi.”

“Xin lỗi, anh ấy vẫn chưa về.”

Người phụ nữ bên kia đã tức giận đến mức thở hổn hển: “Được, cô nói cho nó biết nếu như nó không cho ông nội nó một lời giải thích hợp lý, coi chừng ông nội nó rút hết quyền lợi của nó.”

Một câu cuối cùng nói xong, người phụ nữ thở phì phò cúp máy, không đợi Tần Hiểu Hiểu trả lời.

Tần Hiểu Hiểu cong môi cười một tiếng, ha ha, có ý tứ, không ngờ Nhậm Thiên Dã lại gạt người nhà làm thủ tục kết hôn, nếu cô đoán không sai thì người phụ nữ này là trưởng bối thậm chí là mẹ anh, người phụ nữ này còn mang ông nội Nhậm Thiên Dã ra uy hiếp, được lắm, cô ngược lại muốn xem Nhậm Thiên Dã sẽ lựa chọn thế nào.

Tần Hiểu Hiểu không có một chút xíu khủng hoảng vì cuộc nói chuyện vừa rồi, ngược lại là mang theo ý tưởng xem kịch vui, nếu Nhậm Thiên Dã thấy Tần Hiểu Hiểu lúc này, không biết anh có nghĩ gì hay không.

Trong phòng bao, Nhậm Thiên Dã đã uống say mèm bất tỉnh nhân sự ngã trên ghế salon, Lãnh Diệc Thần kéo tay anh muốn đưa anh về, nhưng Nhậm Thiên Dã đột nhiên vung tay không chịu đi, còn la hét gọi Tần Hiểu Hiểu.

Lãnh Diệc Thần không biết làm sao lắc đầu, lấy điện thoại của Nhậm Thiên Dã, tìm tên trong danh bạ, khi nhìn thấy tên ‘bảo bổi’ thì nổi da gà, tên lạnh lùng này cũng có một mặt nhu tình à? Lãnh Diệc Thần bỉu môi bày tỏ khinh bỉ.

“Alo, xin chào, cô Tần hả, tôi là Lãnh Diệc Thần bạn của Dã, trước kia chúng ta đã gặp nhau, bây giờ Dã uống say không chịu đi, cho nên xin cô tới đón cậu ấy về.”

“Được, tôi biết rồi.”

Hỏi địa chỉ xong, cúp điện thoại, Tần Hiểu Hiểu buông dụng cụ đan len trong tay, đón xe đi tới quán rượu.

——–

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi