TUYỆT THẾ BÁ SỦNG

Nhậm Thiên Dã nghe được một vài tiếng đạn rơi xuống, đôi mắt anh tối lại, mím môi chờ cô nói chuyện, Tần Hiểu Hiểu đẩy anh ra, trong đôi mắt không còn một chút nhu tình, cô lạnh lùng nhìn anh: “Dã, anh đúng là một người đàn ông thú vị, nói đi, anh phát hiện cái gì?”

“Hiểu Hiểu, nếu anh đoán không sai thì kiệt tác trên tấm thảm dưới lầu là do viên đạn gây ra đúng chứ?”

“Còn gì nữa không.” Tần Hiểu Hiểu không chối cũng không trả lời.

“Vết máu kia là của ai?”

“Ồ? Anh quan sát cẩn thận thật, nhưng sợ rằng làm anh thất vọng rồi, vết máu kia không phải của tôi.”

Nghe Tần Hiểu Hiểu trả lời như vậy, anh lập tức thở phào nhẹ nhõm, anh nghiêm túc nói: “Có thể nói cho anh biết rốt cuộc em là ai không?”

“Tôi là ai? Chuyện này đối với anh rất quan trọng sao? Ha ha, cũng đúng, sao nhà họ Tần danh tiếng lại có một đứa con như tôi đây, bây giờ chắc chắn anh đang rất thất vọng nhỉ?”

“Hiểu Hiểu!”

Nhậm Thiên Dã muốn nói lại thôi, đôi mắt lạnh yên lặng hòa tan vỏ ngoài rắn chắc của Tần Hiểu Hiểu, nhưng ánh mắt này chỉ làm Tần Hiểu Hiểu cảm thấy nhức mắt, chướng mắt!

Vẫn còn cười yếu ớt, Tần Hiểu Hiểu lập tức nở một nụ cười quyến rũ, chợt đưa tay ra bóp chặt cổ họng anh: “Không muốn chết, thì cách xa tôi một chút!” Cô chán ghét loại ánh mắt này, loại ánh mắt đủ để hòa tan tất cả này!

Nhậm Thiên Dã không đáp trả, anh nhắm mắt lẳng lặng chờ đợi Tần Hiểu Hiểu lăng trì, gương mặt anh tuấn từ xanh biến thành đỏ, gân xanh trên trán anh nổi lên, hô hấp càng lúc càng yếu ớt (@@), khi anh cho là mình sẽ chết thì cô buông tay ra, rời khỏi cổ anh.

Sau khi cô buông ra, anh dùng sức ho khan, thật lâu sau mới bình thường lại, chật vật nói: “Bảo bối, không cần biết em là ai, anh, chỉ yêu em.”

“Yêu tôi?! Ha ha ha.”

Tần Hiểu Hiểu cười giống như nghe được chuyện hài nhất thế gian, cô bước tới trước mặt anh: “Ngay cả tôi là ai mà anh cũng không biết, thì làm sao yêu tôi?”

“Là ai không quan trọng, không phải sao?”

Anh nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, anh biết giờ phút này anh phải nắm chặt cô, dù chết cũng không buông tay, dù rơi vào vực sâu vạn trượng vạn kiếp bất phục, nhưng đối với anh cũng giống như ăn mật. (D: ông cuồng ngược hả?)

“Được, nếu tôi kêu anh diệt trừ Xuyên Chi Hạ cho tôi, anh dám làm sao?”

“Diệt trừ?”

“Đúng vậy, giết cô ta.”

Tần Hiểu Hiểu thâm độc nói nhỏ bên tai anh, giọng nói như một cây dao găm sắc bén đâm vào màng nhĩ anh, anh run sợ trong chốc lát, chưa kịp trả lời Tần Hiểu Hiểu đã nói: “Vẻ mặt của anh đã nói lên tất cả, ha ha, anh nên làm tốt vai trò tổng giám đốc lạnh tình của anh đi, đừng nói yêu tôi, bởi vì tôi nghe chán rồi, dối trá!”

Mặt Nhậm Thiên Dã như màu đất, phải biết rằng khi anh biết cô, mặc dù cô có lúc âm tình bất định, nhưng chưa từng âm trầm như vậy, chẳng lẽ đây mới là bộ mặt thật của cô! Một cô gái lòng dạ độc ác đến mức này, khi nói giết một người thì y như đang nói một chuyện vô cùng bình thường, thân phận thật của cô nhất định không đơn giản!

Mượn dao giết người, chuyện này anh đã làm không biết bao nhiêu lần, cái chết của Thất thiếu chính là kiệt tác của anh, đây là thủ đoạn cần có của một thương nhân, sau khi Thất thiếu chết, Nhậm Thiên Dã đã sắp xếp người nhà của hắn đâu vào đấy, ẩn danh cho bọn họ một số tiền lớn rồi làm cho bọn họ ra nước ngoài.

“Bảo bối, nếu anh làm vậy, em sẽ tiếp tục ở lại bên cạnh anh sao?” (D: thôi rồi… Yêu điên rồi….)

Tần Hiểu Hiểu cười: “Chờ anh làm xong rồi hãy nói.”

“Được.”

………..

Hôm này thời tiết trong xanh, Xuyên Chi Hạ được người giúp việc đẩy ra ngoài phơi nắng, bây giờ tình trạng tinh thần của cô ta càng ngày càng nghiêm trọng, hơn nữa dây thần kinh tay chân cũng từ từ héo rút, dù bỏ ra một số tiền lớn chữa trị cho cô ta cũng không có hiệu quả, bây giờ cô ta chỉ có thể ngồi xe lăn, người giúp việc đắp một cái chăn mỏng lên chân cô ta, để tránh bị cảm lạnh, cô ta chậm rãi nói: “Tôi muốn uống nước.”

“Được, được, cô chờ một chút.”

Người giúp việc vội vàng chạy vào trong lấy nước.

Bằng——, một tiếng súng vang lên, người giúp việc hốt hoảng chạy ra, “A——!”

Người giúp việc hét toáng lên kèm theo tiếng ly nước rơi xuống.

Đầu Xuyên Chi Hạ rủ xuống, máu tươi từ huyệt thái dương chảy ra xối xả, rơi đầy đất.

Tối nay là ngày kỷ niệm 70 năm thành lập của nhà hàng Long Thành, tổ chức một buổi dạ tiệc long trọng, khách quý được mời bằng tấm thiệp có hình Kim Tự tháp, các nhân vật nổi tiếng của xã hội đều tới đây, Nhậm Thiên Dã nắm tay Tần Hiểu Hiểu đi tham dự dạ tiệc, Lãnh Diệc Thần đang đón khách thấy bọn họ tới thì sãi bước đi đến, cho Nhậm Thiên Dã một cái ôm lớn: “Nhậm tổng, Nhậm phu nhân, hoan nghênh, hoan nghênh!

“Mời đi bên này.”

Nhậm Thiên Dã đấm cho Lãnh Diệc Thần một quyền, cười lớn đi vào hội trường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi