TUYỆT THẾ BÁ SỦNG

Xe chạy từ thành phố ra ngoại ô, người phụ nữ bên cạnh cúi đầu đỡ bụng, không biết đang suy nghĩ gì.

Đột nhiên xe đụng phải cái gì đó, bắt đầu mất khống chế xoay tròn, tài xế cố gắng điều khiển tay lái, cũng may ở đây không có nhiều xe cộ lui tới, keng——– xe đụng vào rào chắn đường.

Người phụ nữ sợ hãi vội vàng ôm bụng, Tần Hiểu Hiểu mở mắt, dùng sức kéo người phụ nữ đang ngã về phía trước, mặc dù cô không thích cô ta, nhưng không có nghĩa là cô sẽ bỏ mặc đứa bé trong bụng cô ta. Sức của cô lớn, làm cho cô ta không tự chủ được ngã về phía sau.

Bởi vì va chạm mạnh nên tài xế đã ngất đi, Tần Hiểu Hiểu nhìn người phụ nữ bên cạnh nói: “Cô sao rồi?”

“Chị Hiểu Hiểu, em rất sợ, bụng của em rất đau.”

May mắn cửa xe không bị biến dạng, Tần Hiểu Hiểu dùng sức đẩy cửa rồi kéo cô ta ra ngoài, trên trán của tài xế đã chảy máu đầm đìa, sau khi cô ta thấy lại sợ hãi, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Tần Hiểu Hiểu kiểm tra mạch của cô ta, may mắn chưa tắt thở, cái thai hơi chấn động nhưng không có vấn đề gì lớn, cô đánh vỡ cửa kiếng kiểm tra hô hấp của tài xế, phát hiện chỉ bất tỉnh liền lập tức gọi điện cho Kim Thuẫn, nói địa điểm xảy ra tai nạn, sau đó lập tức đón xe đi tới chỗ ở của cả nhà Trương Mỹ Lan.

Nhưng càng đi càng vắng vẻ, không giống khu có người sinh sống, Tần Hiểu Hiểu cảnh giác nhìn bốn phía, trước mặt là một công xưởng bỏ hoang, taxi đã sớm chạy mất, lúc này người phụ nữ trong ngực Tần Hiểu Hiểu cũng tỉnh lại.

“Chị Hiểu Hiểu, làm phiền chị đưa em vào, nhà em ở bên trong.”

Ngay khi bước vào cửa, Tần Hiểu Hiểu lập tức phát giác ra nguy hiểm, cửa lớn sau lưng cô đột nhiên bị đóng kín.

Người phụ nữ bên cạnh xoay người đối mặt với cô, trên mặt không giấu được vẻ giễu cợt, cười to: “Tần Hiểu Hiểu, mày đúng là đồ ngu! Tao hận mày thấu xương, nếu không phải tại mày ở trong căn biệt thự to lớn kia, nếu không phải tại mày, bạn trai tao cũng sẽ không bỏ rơi tao! Nếu không phải tại mày, cuộc sống của tao cũng không thê thảm như bây giờ! Tao muốn mày trả lại tất cả cho tao, trả lại tất cả cho tao!” (D: Bỏ ngu nghe con)

Tần Hiểu Hiểu chỉ cười nhìn cô ta, tỉnh rụi chuẩn bị gì đó, người đàn bà y như con chó điên này không có tư cách để cô ra tay, bởi vì người cô cần diệt trừ là đám người sau lưng cô ta.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt Tần Hiểu Hiểu: “Tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau.”

“Thật sự là anh.” Tần Hiểu Hiểu cười lạnh nhìn đôi cẩu nam nữ trước mặt, tên kia đứng chắn trước mặt người phụ nữ đó, chốc lát mấy bóng dáng quen thuộc từ cửa sau đi vào, Tần Hiểu Hiểu chỉ lạnh lùng nhìn, trong mắt không chút nào kinh ngạc: “Ha, thì ra là ở chỗ này, xem ra những thứ này đều là kiệt tác của anh.”

“Tiểu thư vẫn thông minh như vậy, nhưng đáng tiếc, hôm nay sợ rằng cô không thể ra ngoài.”

“Ồ——–? Phải không?” Tần Hiểu Hiểu không sợ lời uy hiếp của tên kia, cô vẫn cười tươi vui.

“Mày là đứa con gái lòng dạ bò cạp, uổng công tao nuôi mày nhiều năm, vậy mà mày lại nhẫn tâm đuổi cả nhà tao ra khỏi nhà, không cho một đồng xu cắc bạc nào, mày muốn cả nhà tao chết đói ngoài đường mà!”

“Dì út, với bản lĩnh của dì mà có thể chết đói ngoài đường sao? Ha ha, dì lại làm nghề cũ thì tốt rồi.”

“Mày, mày nói gì! Tần Hiểu Hiểu tao nguyền rủa mày chết không được tử tế!”

“Ha ha, nếu nguyền rủa có tác dụng, không biết tôi đã chết bao nhiêu lần rồi.”

“Hiểu Hiểu, không phải dượng út trách con, nhưng con làm vậy thật sự quá tuyệt tình, dượng và dì con sống rất khổ con có biết không, mặc dù dì con đối xử với con không tốt, nhưng dẫu sao bà ấy cũng là em gái của mẹ con, nếu mẹ con thấy con đối xử với dì con như vậy, lòng sẽ nguội lạnh.” (D: vậy còn hơn, gặp tui cho đi đời nhà ma hết.)

“Lòng nguội lạnh?! Nếu nói lòng nguội lạnh, các người mới thật sự làm tôi lạnh lòng! Từ ngày các người nuôi dưỡng tôi, chỉ sợ các người chưa từng muốn tôi sống! Nếu không phải chủ nhân âm thầm phái người bảo vệ tôi, bây giờ tôi đã sớm biến mất khỏi thế gian này, chứ làm sao có thể đứng nghe các người sủa bậy chứ?!”

“Chậc, chậc, chậc, đúng là xuất sắc, tiểu thư, cô thật sự coi mình là Tần Hiểu Hiểu sao.”

Người đàn ông nói ra câu này, làm cả nhà Trương Mỹ Lan sững sốt, không kịp phản ứng, Lâu Lan dẫn đầu nói trước: “Linh, anh vừa nói gì? Sao em không hiểu gì hết?”

“Lan Lan, em tưởng rằng cô ta thật sự là chị họ Tần Hiểu Hiểu của em sao?”

“Cô ta, là ai?”

“Em nên hỏi cô ta chứ.”

“Linh, miệng của anh đúng là thúi thật.”

Linh bất cần đời nhếch môi: “Tiểu thư đang chê tôi sao? Linh thật sự đau lòng———-.”

Khi một chữ cuối cùng được nói xong, tất cả họng súng đen ngòm đều nhắm thẳng vào Tần Hiểu Hiểu, cả nhà Trương Mỹ Lan thấy súng thì hoảng sợ trợn to mắt, Trương Mỹ Lan vội vàng kéo Lâu Lan lui về phía sau, sợ bị tai bay vạ gió, chồng bà ta cũng nhăn mày, hình như ông ta muốn nói gì đó nhưng bị bà ta siết chặt cánh tay.

“Linh, anh cảm thấy chỉ bằng bao nhiêu đây là có thể giết tôi?” Tần Hiểu Hiểu cười khinh thường sải bước về phía trước: “Chẳng lẽ anh đã quên dạy dỗ lần trước?”

“Lần trước là do kỹ năng của tôi không bằng cô, nhưng lần này, tôi đã bố trí thiên la địa võng, chờ cô mắc câu, tôi sẽ lập tức——— đùng”. Vừa nói Linh vừa làm một động tác nổ súng, vô cùng cuồng vọng.

“Ha ha ha ha ha ha.” Tần Hiểu Hiểu cười to, tiếng cười vang vọng khắp nhà xưởng, âm thanh giống như ác quỷ tới từ địa ngục làm cho người ta không rét mà run.

Cả nhà Trương Mỹ Lan sớm trốn vào góc tường, bọn họ chỉ muốn dạy dỗ Tần Hiểu Hiểu một chút mà thôi (D: tính cướp hết mọi thứ mà:)))), cũng không thật sự muốn mạng của cô, dẫu sao bọn họ cũng chỉ là người dân bình thường, chưa từng thấy vũ khí chân chính, bọn họ nghĩ Linh chỉ dọa Tần Hiểu Hiểu một chút, chứ không ngờ Linh lại muốn mạng của Tần Hiểu Hiểu, sự khát máu trong mắt Linh đã nói lên tất cả.

Mặc dù bọn họ muốn ngăn cản, nhưng lại sợ người kế tiếp bị giết chính là mình, vẫn nên bảo vệ cái mạng của mình thì tốt hơn, bọn họ hy vọng Linh giữ lời hứa, chờ hắn giết Tần Hiểu Hiểu xong sẽ đưa bọn họ về. (âm phủ.)

Tiếng súng đột nhiên vang lên trong nhà xưởng trống trải, một người đàn ông đang ngăn trước mặt Tần Hiểu Hiểu, người đàn ông này ngăn cản phát súng trí mạng cho Tần Hiểu Hiểu, anh ta từ từ trượt xuống đất: “Anh, không phải anh đã nói sẽ giúp tôi có được cô ấy sao? Người anh muốn đối phó không phải là Nhậm Thiên Dã sao?!”

Anh ta khó tin nhìn Linh, hai tay nắm thật chặt, không cam lòng chờ câu trả lời.

“Tư Mộc Thành, có trách, thì trách mày quá ngây thơ, tao nói tao sẽ giúp mày có được cô ta, nhưng đâu có nói sẽ không giết cô ta! Huống chi, nếu cô ta chết, không phải mày sẽ vĩnh viễn có được cô ta sao ha ha ha.”

“Mày, tao đã tin lầm mày! Hiểu Hiểu, em mau……”

Bằng, một phát súng bắn giữa mi tâm Tư Mộc Thành, anh ta co quắp hai cái rồi ngã xuống đất, không nhúc nhích, vĩnh viễn không thể nói ra câu cuối cùng.

“A————!” Lâu Lan kinh sợ lớn tiếng gào thét, nhìn Tư Mộc Thành ngã vào vũng máu, cô ta thật sự sợ muốn chết, uổng công trước đây mình sùng bái người đàn ông tên Linh này như vậy, không ngờ hắn lại là một tên quỷ khát máu, hắn, hắn thật sự không phải người!

“Không muốn chết thì im miệng!” Linh lạnh lùng cảnh cáo, nổ một phát súng sau lưng Lâu Lan, bằng—-, một phát súng làm Lâu Lan che miệng không dám phát ra một chút âm thanh nào, nhưng nước mắt không khống chế được chảy xuống, cô ta không muốn chết, trong bụng cô ta còn có một đứa bé, đó là con của người đàn ông cô ta yêu nhất, mặc dù người đó đã bỏ rơi cô ta, nhưng cô ta vẫn muốn sinh đứa bé ra.

Hai vợ chồng Trương Mỹ Lan hoảng sợ ôm lấy con gái, người một nhà co rúc vào góc tường không dám phát ra một chút âm thanh nào nữa, bọn họ rất sợ, rất hối hận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi