TUYỆT THẾ CƯỜNG LONG

Chương 1143

“Tôi thừa nhận trước kia là tôi đã xem thường anh, nhưng tôi cũng hy vọng anh vẫn luôn có thể làm tôi cảm thấy là bản thân vẫn đang xem thường anh rồi.” Ngọc Tiểu Long nói.

Tề Đẳng Nhàn chỉ cười ha ha.

Hai người đã sóng vai đi trên sân thể dục một vòng rồi.

Ngọc Tiểu Long nói: “Còn có một chút chuyện muốn nói với anh… Trước mắt là hướng gió phía trên, dưới sự thúc đẩy của một số người đã có chút thay đổi, là về nhà họ Trần, anh và bọn họ khá gần gũi, tôi phải nhắc nhở anh.”

Sau khi Tề Đẳng Nhàn nghe được lời này thì nhíu mắt lại, như suy tư gì đó nói: “Hướng gió gì?”

Ngọc Tiểu Long nói: “Lúc trước, phía trên đều ủng hộ Trần gia để đổi lấy lợi ích ở Nam Dương quốc, dù sao khu vực Nam Dương quốc có tài nguyên thiên nhiên phong phú, cao su, băng có thể đốt, sắt thép… Nhưng hiện tại thì không giống vậy nữa, thái độ của bọn họ đối với nhà họ Trần không rõ ràng và kiên định như trước, mà là muốn dùng phương thức khác để đạt được lợi ích này.”

“Không ủng hộ nhà họ Trần ư? Đó chính là ủng hộ chính phủ Nam Dương quốc thôi! !” Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, sau đó nói.

“Việc này là do người của nhà họ Triệu thúc đẩy, tôi không biết bước tiếp theo bọn họ muốn làm gì. Chỉ là, một khi hướng gió chuyển biến, sản nghiệp của tập đoàn Trần thị Nam Dương ở Hoa Quốc khẳng định sẽ chịu uy hiếp nhất định.”

“Lúc này, tôi hy vọng anh sẽ không tham dự vào, dù sao nước của chuyện này cũng quá sâu rồi.”

“Chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ bị người ta chụp mũ, đến lúc đó muốn tháo cũng tháo không xong.”

Sắc mặt của Ngọc Tiểu Long nghiêm túc, lúc nói ra việc này thậm chí còn mang theo chút giọng điệu cảnh cáo, vô cùng nghiêm túc.

Tề Đẳng Nhàn như suy tư gì đó gật gật đầu, trước mắt Hoa Quốc có thể thu hoạch lợi ích từ Nam Dương quốc, gần như toàn bộ đều đến từ chính nhà họ Trần, cho nên quan hệ với nhà họ Trần ngược lại cũng không tồi.

Nhưng có vẻ nhà họ Triệu lại không muốn nhìn thấy nhà họ Trần độc đại ở Nam Dương, cho nên thúc đẩy một chút chuyện, tạo thành chuyển biến hướng gió…

Ngọc Tiểu Long cảnh cáo, khiến trong lòng hắn cũng sinh ra một chút cảnh giác.

“Được rồi, tôi đã biết. Còn có chuyện gì nữa không? Vậy khảo hạch khi nào bắt đầu, ở đế đô sao?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

“Không… Phó lão vì an toàn của anh, đổi địa điểm khảo hạch tới Ma Đô rồi.” Ngọc Tiểu Long nói.

Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn kéo lên, cảm thấy Phó Phong Vân làm chuyện thừa thãi, chỉ là ngẫm lại cũng bỏ qua đi, lúc này nếu hắn trở lại đế đô sẽ chỉ làm mâu thuẫn càng kịch liệt, đổi địa điểm cũng tốt.

Nhiều năm như vậy còn nhẫn nhịn được, thì cũng không chịu thua một chút này.Tề Đẳng Nhàn chưa bao giờ ngờ tới một điều rằng sẽ có ngày mình đi tản bộ và cùng nói chuyện phiếm với Ngọc Tiểu Long.

Tuy thế này không thể gọi là tản bộ được, nhưng hẳn cũng không xê xích gì nhiều.

Hắn cũng chưa bao giờ ngờ tới một điều rằng bản thân và Ngọc Tiểu Long sẽ cùng chung chiến tuyến.

“Nhà họ Triệu là một ngọn núi lớn khó có thể chuyển dời đi được, thậm chí là khó có thể vượt qua được, nhưng sự tồn tại của bọn họ cản trở con đường của quá nhiều người, thậm chí là cản trở sự phát triển của toàn dân tộc.” Ngọc Tiểu Long nhìn về phía xa xa, nói bằng giọng điệu khẩn thiết.

“Nếu ngày xưa mẹ tôi nghe theo lời cha tôi thì có lẽ bây giờ đã có rất nhiều người đứng ra, kết cục cũng sẽ không giống với lúc trước.” Tề Đẳng Nhàn cũng lạnh nhạt trả lời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi