TUYỆT THẾ THẦN Y: NGHỊCH THIÊN MA PHI

Tiến vào Đà thành, ánh mắt Mộ Khinh Ca sáng ngời.

Kiến trúc Đà thành bố trí ngay ngắn trật tự, ngang dọc đan xen, xếp đặt đến chỉnh tề. Nhìn qua làm cho người khác cảm giác sạch sẽ, lão luyện.

“Kiến trúc này…” Mộ Khinh Ca theo bản năng hỏi ra lời.

Còn chưa nói xong, Vệ Quản Quản đã đáp lại: “Huynh cũng thấy Đà thành chúng ta rất khác đi.”

Mộ Khinh Ca gật đầu.

Nàng kiêu ngạo nói tiếp: “Lão cha muội nói, vị trí Đà thành trọng yếu, luôn sẽ bị linh thú phi hành ở Đê Vũ sâm lâm tập kích. Vì vậy kiến trúc nhất định phải rõ ràng, dễ bề cho quân đội chi viện và bá tánh rút lui. Đồng thời cứ cách trăm bước sẽ có gian mật thất dưới lòng đất, giúp dân chúng lui vào trong đó tị nạn.”

Mộ Khinh Ca nghe thấy tặc lưỡi, quả thực là hầm trú ẩn lý tưởng nha!

‘Chẳng lẽ Vệ Lâm Lang cũng là người xuyên không!’ Trong lòng Mộ Khinh Ca oán thầm.

Tưởng tượng như vậy, nàng càng thêm chờ mong gặp mặt Vệ Lâm Lang một lần.



Thành chủ phủ Đà thành ở ngay vị trí trung tâm toàn bộ thành trì.

Đứng ngoài tường của Thành chủ phủ có thể quan sát toàn bộ Đà thành, bất luận chuyện gì phát sinh ở Đà thành đều không thoát khỏi đáy mắt của Thành chủ phủ, tạo cho người ta cảm giác uy hiếp.

Hơn nữa phủ Thành chủ cũng được xây đại khí nguy nga, mang theo quân sự nghiêm cẩn, thiếu vài phần ấm áp gia đình.

Dưới sự hướng dẫn của huynh muội Vệ gia, Mộ Khinh Ca mang theo Long Nha Vệ xuyên qua tường ngoài của Thành chủ phủ, tầm mắt rộng mở thông suốt. Trên đất trống ngoài trừ phần lớn là nơi thao luyện, còn lại đều bị quân doanh lấp đầy.

Lại tiếp tục vào trong, mới đi tới trước một toà phủ đệ.

Mộ Khinh Ca ngẩng đầu nhìn, phủ đệ dưới mái hiên treo bảng hiệu ‘Vệ phủ’.

“Mộ Ca, chúng ta tới rồi.” Vệ Quản Quản kích động nói.

Theo lời nói của nàng, từ trong cửa phủ chạy ra mấy người mặc trang phục nha hoàn.

Người còn chưa tới, thanh âm đã tới bên Vệ Quản Quản.

“Tiểu thư, người về rồi!”

“Tiểu thư, Tú Tú nhớ ngài muốn chết!”

Lập tức bốn năm tiểu nha hoàn vây quanh Vệ Quản Quản đang xuống ngựa kín mít.

Mộ Khinh Ca cũng xoay người nhảy xuống khỏi hắc diễm, Ấu Hà và Hoa Nguyệt lập tức đi tới hai bên nàng. Đám người Mặc Dương cũng xuống ngựa, lưu lại bốn người trông coi diễm mã, còn lại đều đi tới phía sau Mộ Khinh Ca.

“Aaa! Đó là diễm mã!”

Trong đó một nha hoàn mắt sắc, thấy diễm mã hình dạng lớn hơn ngựa bình thường, toàn thân ngăm đen, lập tức che miệng kinh hô.

Nàng kêu một tiếng, mấy nha hoàn khác lập tức lôi Vệ Quản Quản lùi ra xa. Trên khuôn mặt non nớt đều tràn ngập dáng vẻ trung tâm hộ chủ.

“Ai nha, không có việc gì. Những diễm mã đó đều là của Mộ Ca và thủ hạ, đã sớm bị thuần phục.” Vệ Quản Quản kéo tay nha hoàn bỏ xuống, giải thích nói.

Bị thuần phục?

Người nào lợi hại như vậy, có thể thuần phục Linh thú?

Trong lòng mấy nha hoàn cực kì kinh ngạc.

Đột nhiên, lại thêm một tiếng kêu sợ hãi. Chẳng qua tiếng kêu này không phải vì sợ, mà là kinh diễm.

“Thật đẹp quá!”

Một tiểu nha hoàn háo sắc nói.

“Thật là đẹp quá đi!”

Một tiểu nha hoàn khác lập tức hai tay ôm tim phụ hoạ.

“Thật là tuấn ca ca!”

Nha hoàn còn lại si mê nhìn Mộ Khinh Ca một thân hồng y, phát ra cảm thán từ tâm.

Vệ Quản Quản xem đến ánh mắt bốc lửa, trực tiếp nhảy đến trước mấy nha hoàn. Giang hai tay ngăn trở tầm mắt các nàng, phẫn nộ mắng: “Các ngươi có thể đừng mất mặt hay không! Vội vàng thu nước miếng của các ngươi lại!”

“Tiểu thư, ngài đừng có chắn nữa!”

Mấy tiểu nha hoàn nhón chân, duỗi đầu.

“Này! Mộ Ca là khách quý của ta, các ngươi không được tới gần huynh ấy!” Vệ Quản Quản tức giận đến dậm chân, vẻ mặt phát điên.

Hình thức chung đụng của chủ tớ này, làm Mộ Khinh Ca mỉm cười.

Ừm, đều là hài tử khờ khạo ngây ngô, không giống Ấu Hà và Hoa Nguyệt nhà nàng. So sánh với các nàng ấy, hai nữ nhà mình có vẻ lão thành hơn.

Như cảm giác được suy nghĩ trong nội tâm Mộ Khinh Ca, con mắt Ấu Hà ôn nhu như nước, dịu dàng nhìn qua: “Gia, không chịu nổi tụi nô tỳ sao?”

Đuôi lông mày Mộ Khinh Ca nhảy lên, tiêu sái phong lưu nói: “Thế nào? Hai người các ngươi chính là ái nhân trong lòng ta.”

Bị nàng đáp trả, Ấu Hà và Hoa Nguyệt vội che miệng cười khẽ.

“Mộ Ca, chúng ta đừng để ý tới bọn tiểu hoa si này. Đi, vào phủ.” Vệ Kỳ đi tới bên cạnh Mộ Khinh Ca, ánh mắt khinh thường nhìn muội muội và nha hoàn, thay thành nụ cười xán lạn nói.

Mộ Khinh Ca gật đầu, cùng Vệ Kỳ sóng vai đi.

Thấy bọn họ vừa đi, Vệ Quản Quản vội vàng bước nhanh tới, trong miệng còn vội vàng nói: “Đợi một chút, Mộ Ca chờ muội một chút.”

Thấy Vệ Quản Quản đuổi tới, mấy tiểu nha hoàn nhanh chóng tụ lại một chỗ, ríu rít bàn tán.

“Vị công tử đẹp đến không tưởng kia, có phải người trong lòng tiểu thư không nhỉ!”

“Ta thấy đúng rồi! Các ngươi ai gặp qua tiểu thư vẻ mặt ôn hoà với công tử nhà nào chưa?”

“Phải đấy! Chúng ta chỉ nhìn thêm một chút, tiểu thư đã khẩn trương thành cái dạng kia. Vị công tử đó nhất định là người trong lòng tiểu thư.”

“Vậy là tiểu thư sẽ rất nhanh gả đi rồi?”

“A! Vậy sau này chúng ta đều có thể nhìn thấy mỹ công tử rồi?”



Vệ phủ lớn hay không, Mộ Khinh Ca không biết. Nhưng tầm mắt rất rộng lớn, cơ hồ không có bài trí dư thừa làm cản trở tầm mắt.

Cảnh quan thường thấy của nhà phú quý như hòn non bộ, trong Vệ phủ cơ bản đều không thấy.

“Bây giờ lão cha ta hẳn đang ở thư phòng, ta mang huynh đi gặp người.” Vệ Kỳ nói với Mộ Khinh Ca.

Chu thúc cũng lập tức dẫn đám người Mặc Dương đến phòng dành cho khách. Tới gặp Vệ Lâm Lang không cần nhiều người, một Mộ Khinh Ca là đủ rồi.

Mộ Khinh Ca gật đầu, nàng cũng rất mong được thấy Vệ thành chủ nổi danh Ly quốc.

Cuối cùng, Mộ Khinh Ca đồng hành cùng huynh muội Vệ gia đi tới bên ngoài thư phòng Vệ Lâm Lang.

Cửa thư phòng đóng chặt, Vệ Kỳ sửa sang lại vạt áo, Vệ Quản Quản cũng thu liễm tính tình. Hai người mới đứng ở ngoài cửa cùng hô lên một câu: “Phụ thân.”

Nhìn ra được, bọn hắn rất coi trọng phụ thân của mình.

“Hai cái da khỉ, rốt cuộc chịu về rồi?” Trong thư phòng truyền đến thanh âm ôn nhuận như ngọc, thập phần trầm ổn.

Huynh muội hai người nhìn nhau cười. Vệ Kỳ đi lên đẩy cửa thư phòng, bước vào: “Phụ thân, chúng con đã về. Có nhớ chúng con không!”

Vệ Quản Quản cũng đi theo vào, còn Mộ Khinh Ca vẫn đứng tại chỗ chưa động.

Một nhà ba người gặp nhau, tự nhiên muốn nói chút chuyện riêng. Người ngoài như nàng bây giờ mà vào luôn, sẽ không tiện. Huống chi nàng muốn cho huynh muội Vệ gia thời gian giới thiệu với Vệ Lâm Lang về mình.

Mộ Khinh Ca đứng bên ngoài nhìn phong cảnh một hồi, Vệ Kỳ liền đi ra cười tủm tỉm nói với nàng: “Mộ Ca, phụ thân ta mời huynh vào.”

Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, cất bước đi vào thư phòng của Vệ Lâm Lang.

Nói là thư phòng, Mộ Khinh Ca càng cảm thấy đây giống quân doanh hơn.

Nơi chốn đều tràn ngập nghiêm cẩn và sạch sẽ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi