TUYỆT THẾ THẦN Y: NGHỊCH THIÊN MA PHI

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Mộ Khinh Ca đợi hồi lâu, mới thấy người thứ hai.

Ngoài dự kiến của nàng, người tiến vào cư nhiên là Phục Thiên Long.

Lúc Phục Thiên Long nhìn thấy Mộ Khinh Ca như lão thần ngồi bên trong, cũng sửng sốt. Cuối cùng mím môi đi tới một góc xa nhất ngồi xuống, tựa hồ không muốn tới gần Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca chỉ cười bất đắc dĩ.

Thái độ Phục Thiên Long với nàng thế nào, nàng cũng không để ý. Chỉ mong chuyện giữa hắn và Thủy Linh đừng dây dưa đến chỗ mình là được.

Một lát sau lại có thêm vài người đến.

Có vẻ mặt uể oải, có một số thì cao hứng phấn chấn.

Mộ Khinh Ca nhìn về phía cửa, phát hiện có mấy người đi cùng đệ tử Dược tháp tới cửa ra. Xem ra những người đó không qua được khảo hạch.

Rất nhanh huynh muội Vệ gia và Thủy Linh cũng đều vào phòng.

Lại tiếp theo, Phượng Vu Quy cũng mang theo tùy tùng mới của hắn đi đến. Lúc hắn nhìn thấy Mộ Khinh Ca cũng ở trong đó, ánh mắt lạnh lẽo xuống, thêm vài tia chán ghét.

Ở trong phòng một lúc, tố y đệ tử thông tri cho mọi người đi ra, tuyên bố danh sách người thông qua khảo hạch.

Đồng thời cũng phân loại những người thông qua.

Huynh muội Vệ gia không thể nghi ngờ được phân đến dược đồng. Mà ba người Mộ Khinh Ca, Thủy Linh và Phục Thiên Long thì ở trong đội ngũ đan sư.

Mộ Khinh Ca nhìn lướt qua, phát hiện Phượng Vu Quy cũng ở trong đội ngũ bên mình.

Trong lòng nàng có chút tò mò, Phượng Vu Quy rốt cuộc luyện chế ra cấp bậc đan dược gì.

Lúc này tố y đệ tử mở miệng lần nữa: "Bắt đầu từ hôm nay các ngươi chính là đệ tử Dược tháp, chính thức bước vào kỳ khảo hạch. Kỳ khảo hạch hằng năm, người có biểu hiện xuất sắc tự nhiên sẽ ở lại Dược tháp. Nếu biểu hiện kém hoặc là vi phạm quy củ thì sẽ bị trục xuất khỏi Dược tháp, tuyên bố thiên hạ. Đan dược các ngươi luyện chế hôm nay đại biểu cho trình độ luyện đan của các ngươi. Ngày mai sẽ có người đưa cho các ngươi y phục đệ tử và chứng minh cấp bậc, nhận xong rồi thay. Chờ khi các ngươi cảm thấy trình độ luyện đan mình tăng lên thì có thể tự đi khảo thí thăng cấp, đổi chứng minh cấp bậc tương ứng."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Mặt khác trong các ngươi có đệ tử thiên phú tốt sẽ may mắn được đại sư chọn lựa, nhập vào môn hạ. Hoàn cảnh học tập ở Dược tháp rất rời rạc, đều phải dựa vào chính mình. Nếu vào môn hạ đại sư, học tập thế nào đều do sư phụ ngươi an bài. Nếu không được lựa chọn, thì phải tự mình nỗ lực. Nửa thời gian buổi sáng các ngươi đều phải tới dược điền. Thời gian còn lại các ngươi có thể đến phòng luyện đan, cũng có thể đến Đan phương quán tìm đọc đan phương. Nếu có chỗ nào không hiểu có thể hỏi các sư huynh sư tỷ, hoặc đại sư nhàn rỗi. Về tu luyện linh lực và linh thức, ngày mai sẽ chậm rãi hiểu rõ hơn."

Tố y đệ tử giới thiệu xong. Người vừa thông qua khảo hạch đối với chế độ học tập ở Dược tháp đã đại khái hiểu.

Chế độ rời rạc như vậy, Mộ Khinh Ca rất tán thành.

Nàng không cần quá nhiều thời gian luyện đan, có thể thường xuyên đi tới Đan phương quán một chút.

Ba toà tháp của Dược tháp, Linh thức tháp nàng đã trải qua, còn lại Đan phương quán và Tàng đan tháp. Nghe nói Tàng đan tháp là nơi cất chứa đan dược do những đệ tử ưu tú luyện chế ra, coi như là kỷ niệm bọn họ để lại cho Dược tháp. Không ai biết bên trong rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu đan dược, chỗ kia cũng không thể tùy ý đi vào.

Đối với Tàng đan tháp, Mộ Khinh Ca không tò mò nhiều lắm.

Nhưng đối với Đan phương quán, nàng lại rất hứng thú. Nàng rất muốn nhìn xem, đan phương này với đan phương Đan thần truyền thừa trong đầu nàng có khác nhau gì không.

"Được rồi, bây giờ đi theo sư huynh của các ngươi tới khu nghỉ ngơi đi." Tố y đệ tử vừa nói xong, từ chỗ tối đi tới hai mươi mấy người đệ tử trẻ tuổi mặc y phục giống nhau.

Bọn họ mỗi người dẫn theo mười người hướng tới khu vực nghỉ ngơi cho đệ tử.

Bởi vì không bắt buộc phân chia, nên mấy người Mộ Khinh Ca đương nhiên lựa chọn ở cùng một chỗ.

Thật ra bởi vì huynh muội Vệ gia và Thủy Linh muốn đi theo Mộ Khinh Ca, Phục Thiên Long không tình nguyện cũng chỉ có thể đi theo.

Đi cùng bọn họ còn có năm người khác, nhưng năm người này không có kết giao gì với bọn họ. Mặc dù về sau sẽ ở cùng một chỗ, biểu hiện của họ lại không quá nhiệt tình, đều có chút quái gở.

Sư huynh dẫn đường mang theo mười người tới trước một ngôi nhà trên cây có hoàn cảnh xung quanh u tĩnh, xoay người nói với bọn họ: "Trên cây này có tổng cộng mười phòng ở. Bố cục mỗi một phòng đều giống nhau, các ngươi tự mình chọn đi. Nơi này là khu nghỉ ngơi cho đệ tử khảo hạch. Chờ các ngươi vượt qua kỳ khảo hạch là có thể chọn xây một gian nhà trên cây thuộc về mình. Có thể ở trên cây, cũng có thể mở động. Tối nay các ngươi nghỉ ngơi ở đây, sáng mai đừng đi đâu. Sẽ có người đưa y phục đệ tử và chứng minh cấp bậc tới đây. Các ngươi nhận xong thì có thể căn cứ vào số đăng kí trên chứng minh tìm phòng luyện đan của mình hạ ấn ký của bản thân, để tránh người khác vào nhầm. Dựa vào chứng minh, các ngươi có thể tiến vào xem các loại thư tịch và đan phương trong Đan phương quán. Nhưng chứng minh cao thấp sẽ ảnh hưởng đến phạm vi đọc, cho nên phải nhanh đề cao trình độ luyện đan. Về dược điền, các ngươi tới chỗ đó, lão sư sẽ phân phối cho các ngươi. Nếu muốn tu luyện linh thức thì tự mình đi Linh thức tháp thông báo là được. Nếu muốn tu luyện linh lực thì tự chọn chỗ đi. Nhưng người vào Dược tháp chuyên tâm tu luyện linh lực cũng không nhiều."

Lời cần nói đều nói xong, hắn xoay người rời khỏi, bỏ lại hơn mười con người mới vào Dược tháp.

Năm người kia nhìn lẫn nhau, không nói một câu tự đi chọn phòng mình làm cho Vệ Quản Quản phẫn nộ: "Thật là một đám quỷ ích kỷ!"

Oán trách xong, nàng thúc giục Mộ Khinh Ca: "Mộ Ca, chúng ta mau đi chọn phòng đi. Bằng không phòng tốt đều bị bọn họ chọn hết."

Mộ Khinh Ca cười nói: "Vừa rồi vị sư huynh kia chẳng phải đã nói sao, mỗi gian phòng nơi này đều giống nhau. Có cái gì tốt mà chọn?"

Nhìn nàng không thèm quan tâm, Vệ Quản Quản vội la lên: "Ai nha, bố trí có giống nhau nhưng phong cảnh ngoài cửa sổ khác nhau nha! Có chỗ ưu chỗ khuyết mà!"

"Ta không phải tới để ngắm cảnh, đẹp xấu có liên quan gì đâu." Mộ Khinh Ca buồn cười buông tay.

"Muội nói không lại huynh, tức chết muội! Vệ Kỳ thúi, chúng ta đi đoạt phòng. Thật là hoàng đế không vội thái giám gấp." Vệ Quản Quản nói xong, thân thể nhảy lên gian nhà bắt đầu đi lựa phòng.

Vệ Kỳ nhìn Mộ Khinh Ca cười nói: "Huynh không muốn chọn, vậy chúng ta phải ra thêm sức rồi." Dứt lời hắn cũng lên gian nhà, trợ giúp muội muội một tay.

Thấy huynh muội Vệ gia bắt đầu hành động, Phục Thiên Long cũng cẩn thận dò hỏi Thủy Linh: "Thủy Linh, ta đi giúp muội chọn một phòng tốt nhé."

Thủy Linh không nói gì. Phục Thiên Long mím môi, liếc nhìn Mộ Khinh Ca, cũng bay lên ngôi nhà trên cây.

Ngoại trừ Mộ Khinh Ca và Thủy Linh, còn lại đều đã lên rồi.

"Ngươi định khi nào nói rõ ràng với hắn?" Mộ Khinh Ca không muốn quản chuyện Thủy Linh và Phục Thiên Long, nhưng không chịu nổi Phục Thiên Long dùng ánh mắt kia nhìn mình.

Giống như nàng là kẻ thứ ba chen vào vậy.

Mộ Khinh Ca dò hỏi, Thủy Linh hơi cười khổ sở: "Vẫn luôn muốn biết đáp án, nhưng không biết nên mở miệng thế nào. Thậm chí ta từng nghĩ nếu ta hỏi, hắn có thể trả lời sao? Đáp án này chỉ sợ chính hắn cũng không rõ."

Ánh mắt Mộ Khinh Ca loé loé, nói một câu: "Tự ngươi nhìn mà làm."

Thủy Linh gật đầu: "Yên tâm, ta sẽ mau chóng giải quyết, sẽ không gây phiền toái thêm cho huynh."

"Mộ Ca, mau tới đây! Gian phòng này tốt lắm, để lại cho huynh!" Vệ Quản Quản hưng phấn chui ra khỏi gian phòng vẫy vẫy tay với Mộ Khinh Ca, lại nhảy tới một gian khác.

Mộ Khinh Ca giương khoé miệng, không cự tuyệt ý tốt của Vệ Quản Quản. Thả người nhảy lên gian phòng kia.

Vừa chui vào thấy bố trí bên trong rất đơn giản. Chỉ có một chiếc giường, một cái bàn còn có hai cái ghế dựa và một cái ngăn tủ. Nàng đi tới phía cửa sổ, xuyên qua cửa sổ hình tròn thấy được cảnh đẹp không bị che khuất. Thấy mặt trời lặn mặt trời mọc, màn đêm sao trời.

"Quả nhiên như Vệ Quản Quản nói, là một gian phòng tốt." Mộ Khinh Ca cười càng sâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi