TUYỆT THẾ THẦN Y: NGHỊCH THIÊN MA PHI

Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Chu Linh đột nhiên nở nụ cười doanh doanh, nói bốn người: "Có mọi người ở đây lao tâm vì ta, ta đã cảm thấy rất may mắn. Chuyện này vốn khó có cách nào vẹn toàn, tất cả đều thuận theo tự nhiên đi. Các ngươi yên tâm, nếu bọn họ thật muốn ta chết. Trước khi chết ta cũng phải cắn lại chúng một miếng thịt!"

  Nói xong lời cuối cùng, đôi mắt Chu Linh đã toát ra hận ý và hung ác. Không phải nhằm vào bốn người ở đây, mà là Hoa Thương Truật và Điêu Nguyên.

"Đừng tuyệt vọng như thế." Mộ Khinh Ca bỗng nói.

Nàng mở miệng, tầm mắt mọi người đều tập trung vào nàng.

Mộ Khinh Ca nói Chu Linh: "Chu sư tỷ lợi dụng tổng viện để thoát khỏi Hoa Thương Truật, trước mắt xem ra là cách ít tổn hại nhất. Hoa Thương Truật và Điêu Nguyên chúng ta sẽ không bỏ qua, nhưng hiện tại không phải thời điểm động đến lão. Tổng viện là cơ hội của chúng ta, nên chúng ta phải đảm bảo Chu sư tỷ bình an đến tổng viện. Với địa vị của Hoa Thương Truật, đến lúc đó Chu sư tỷ khóc lóc kể lể hành vi phạm tội của lão. Tự nhiên sẽ có người bỏ đá xuống giếng, nhân cơ hội chèn ép lão, khi đó cơ hội của chúng ta tới rồi. Sau khi kết thúc thí luyện trở về Dược tháp, nộp nhiệm vụ lên, Chu sư tỷ phải lập tức bế quan ở phòng luyện đan. Vô luận phát sinh chuyện gì, chỉ cần không phải mấy người chúng ta tới tìm tỷ, cho dù là Dược tháp bị hủy tỷ cũng không thể đi ra. Đợi đến ngày tuyển chọn, chúng ta sẽ tới phòng luyện đan đón tỷ. Trận thi đấu tuyển chọn, tỷ phải toàn lực ứng phó, nhất định phải kiếm về một danh ngạch. Chờ có kết quả, đệ sẽ phái người bí mật đưa tỷ đi. Đến lúc đó tỷ trực tiếp lên thuyền Mộc thành. Về phần Chu sư tỷ vì sao không đồng hành cùng đội ngũ, phải nhờ vào sư phụ và sư huynh đi chu toàn rồi."

Nghe xong lời Mộ Khinh Ca nói, Triệu Nam Tinh gật đầu: "Vậy sẽ tránh được nhiều chuyện phát sinh."

"Vạn nhất bọn họ động thủ trên thuyền?" Thương Tử Tô lo lắng.

Mộ Khinh Ca cười. Nụ cười có thêm lạnh lẽo: "Hoa Thương Truật không được lên thuyền, hộ tống dược ngoại trừ người tổng viện và trưởng lão Dược tháp ra, thì còn đệ tử. Những vị trưởng lão đó không phải lo lắng, chúng ta cẩn thận đề phòng là được. Thời gian này có thể nghe ngóng một chút trưởng lão nào là người của Hoa Thương Truật. Về phần đệ tử, phải dựa vào chúng ta trong lần thi đấu này. Không chỉ có năm người chúng ta phải đoạt được danh ngạch, còn dư lại hai mươi lăm cái danh ngạch cũng phải tận lực trợ giúp những người khác có được. Tóm lại đệ tử Hoa Thương Truật càng ít càng tốt."

Nàng nhìn về phía Triệu Nam Tinh hỏi: "Lúc đó Ngu quốc có phái ra cao thủ hộ tống không?"

Triệu Nam Tinh gật đầu: "Đây là cơ hội hiếm có đi Thánh Nguyên đế quốc. Không chỉ có cao thủ Ngu quốc, ngay cả quốc gia lân cận Ly quốc và Tần quốc đều sẽ phái một ít cao thủ đi theo."

"Vậy càng không cần lo lắng." Nghe Triệu Nam Tinh nói những lời này, khoé miệng Mộ Khinh Ca nhếch lên nụ cười.

Bốn người khác không rõ vì sao nàng bỗng tự tin như thế, Triệu Nam Tinh nhíu mày nói: "Nếu phát sinh xung đột trên thuyền, những cao thủ quốc gia khác sẽ không nhất định đứng về phía chúng ta!"

Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng cười nói: "Điểm này huynh không phải lo, chỉ cần đảm bảo người Ngu quốc đều trung thành huynh là được."

Ly quốc, nàng đã có biện pháp. Về phần Tần quốc... Còn cần lo lắng sao?

Nàng nói đến thần bí, lại phá lệ khiến người tin phục.

Triệu Nam Tinh vậy mà bất tri bất giác gật đầu.

Đối sách trước sau đều thông, chuyện khó giải quyết cũng đã được giải quyết. Tâm tình năm người rất tốt.

Năm người không lãng phí thời gian nữa, đều đi tu luyện.

Trận chiến với cự giao hôm nay làm họ hiểu ra một đạo lý. Nếu muốn rời khỏi Lâm Xuyên, vậy phải trở nên mạnh hơn. Nếu muốn không kẻ nào dám khinh thường, vậy cũng phải trở nên mạnh hơn.

Lần này sau khi trở về không chỉ Chu Linh muốn bế quan đột phá đan thuật. Bọn họ cũng cần vậy.

Mộ Khinh Ca nhắm mắt, vẫn chưa tu luyện. Mà là lắc mình tiến vào không gian.

Nàng vừa xuất hiện, Manh Manh đã ủy khuất nhào tới, khóc lóc kể lể: "Hu hu hu, chủ nhân, ngài cuối cùng đã trở lại! Xú hồ ly kia thật sự quá xấu tính, vẫn luôn nguyền rủa Manh Manh. Chủ nhân phải giúp người ta hung hăng giáo huấn nó!"

Khoé miệng Mộ Khinh Ca co lại, trực tiếp vạch trần: "Là ngươi không có việc gì chạy tới trêu chọc nó hử?"

Bị bắt bài, đôi mắt giả vờ khóc của Manh Manh xuyên qua khe hở ngón tay đang che mặt, trộm liếc Mộ Khinh Ca. Thấy nàng không tức giận, mới đúng lý hợp tình nói: "Manh bảo bảo cũng là vì chủ nhân mà! Bảo bảo muốn giáo dục nó, đi theo chủ nhân là vinh hạnh cỡ nào!"

"Kết quả?" Mộ Khinh Ca câu môi cười.

Cái bụng tròn trịa của Manh Manh bỗng nhụt chí như bóng cao su bị xẹp: "Nó quả thực là một tên đầu gỗ! Cố chấp, bảo thủ! Nó cư nhiên nhận định chủ nhân là hung thủ gϊếŧ hại tộc nhân nó, nói nhất định phải gϊếŧ chủ nhân báo thù!"

Mộ Khinh Ca không để tâm gật đầu: "Nó nói không sai."

Manh Manh giật mình nói: "Chủ nhân, sao ngài lại nghĩ như vậy? Bất luận giống loài nào thương tổn đến chủ nhân, đều phải có giác ngộ cái chết!"

Bộ dáng Manh Manh trung tâm hộ chủ, làm Mộ Khinh Ca không nhịn được cười khẽ: "Ăn hết kẹo đường rồi?"

"Hê hê." Manh Manh cười lành xoa xoa tay, khuôn mặt đô đô nịnh nọt tươi cười: "Chủ nhân thật là thần cơ diệu toán, anh minh thần võ!"

Mộ Khinh Ca nhướng mày nói: "Muốn kẹo đường có thể, nhưng ngươi phải trả lời ta mấy vấn đề."

"Chủ nhân cứ hỏi! Manh bảo bảo nhất định nói hết không giấu giếm!" Manh Manh thẳng người, chỉ tay thề.

Mộ Khinh Ca đi tới chỗ chất đống di hài cự giao, giơ tay vuốt nhẹ khung xương. Cảm nhận được mật độ, và độ mềm dai. Một lát sau, nàng hỏi Manh Manh: "Ta có thể cảm giác được xương cốt và da vảy đều có thể trở thành tài liệu luyện khí cực tốt. Thậm chí rõ ràng biết nên luyện chế thế nào mới không lãng phí tài liệu. Đây gọi là huyết mạch thiên phú Luyện khí sư?"

Manh Manh gật đầu: "Dạ phải! Chúc mừng chủ nhân, rốt cuộc cảm nhận được năng lực của mình!"

Mộ Khinh Ca không có quá nhiều cảm giác, nói: "Xương cốt có thể luyện chế thành binh khí, vảy và da thú có thể luyện chế áo giáp. Thịt và máu thì sao? Ta không có nhiều phản ứng đối với hai thứ này."

"Bảo bảo biết!" Manh Manh ngạo kiều ngẩng đầu lên.

"Nói." Mộ Khinh Ca tung ra một lọ đan dược.

Manh Manh lập tức thu hồi ngạo kiều, dáng vẻ chân chó nhận lấy đan dược, cười hì hì: "Chủ nhân là tốt nhất!"

"Bớt nói nhảm." Mộ Khinh Ca liếc mắt nhìn.

Manh Manh lập tức nói: "Máu giao có chứa long khí. Long tộc nổi tiếng phòng ngự cường hãn. Chủ nhân chỉ cần tinh luyện long khí trong máu, sau đó pha loãng cho Long Nha Vệ uống. Nói với bọn họ đây là thánh dược luyện thể cực tốt! Chỉ cần bọn họ hấp thu long khí trong đó, thân thể sẽ lột xác trở nên cường hãn. Vũ khí bình thường sẽ không thể rạch đến da thịt bọn họ. Hơn nữa ở phương diện lực lượng sẽ tăng trưởng lớn. Thậm chí hơi thở bọn họ đều sẽ lây dính một tia long khí, có tác dụng áp chế một số linh thú cấp thấp."

Mộ Khinh Ca nghe đến nghẹn họng, thầm nghĩ: 'Trâu bò thế!'

"Vậy ta..."

"Chủ nhân thì không cần uống đâu, ngài đã có Lôi Trì luyện thể rồi. Cho dù có uống máu giao cũng sẽ không có hiệu quả nhiều, không cần lãng phí đâu!" Ai ngờ Manh Manh lại tàn nhẫn đánh vỡ vọng tưởng của Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca tiếc hận bẹp miệng. Lại chỉ tới thịt cự giao, hỏi: "Vậy còn cái này?"

"Ách..." Manh Manh gãi gãi đầu, nói Mộ Khinh Ca: "Trên cơ bản, những thứ thịt này chắc là có thể cầm đi cho xú hồ ly ăn!"

Khoé miệng Mộ Khinh Ca co lại, nghiến răng nói: "Đúng ra là không dùng vào gì được?"

"Lời này không thể nói vậy nha!" Manh Manh phủ nhận nói: "Thịt cũng ẩn chứa long khí, nhưng nhiều lực lượng giao hơn. Giao vốn là chi thứ của long, cho xú hồ ly kia ăn, nói không chừng có thể đột phá giới hạn Thần Thú...!"

Đột phá giới hạn Thần Thú!

Tim Mộ Khinh Ca nhảy bang bang.

Trên Thần Thú là gì? Đó là Thánh Thú!

Lâm Xuyên chưa bao giờ xuất hiện qua Thánh Thú!

Dường như biết được suy nghĩ trong lòng nàng, Manh Manh đắc ý bồi thêm một câu: "Đừng nói là Lâm Xuyên, ngay cả vị diện phía trên Lâm Xuyên cũng rất khó xuất hiện Thánh Thú."

Mộ Khinh Ca nuốt nước miếng, lại lần nữa cảm thán, toàn thân cự giao đúng là bảo bối!

Manh Manh lẩm bẩm: "Xú hồ ly kia vốn dĩ chỉ có tiềm lực Thần Thú. Cho nó ăn đại bổ, thật là có vài phần cơ hội lột xác thành Thánh Thú! Oa! Tộc Tuyết Hồ trong lịch sử chưa bao giờ xuất hiện Thánh Thú! Nhưng mà xú hồ ly này quá cứng nhắc, không muốn thần phục chủ nhân. Chuyện tốt như vậy tự nhiên không thể tiện nghi nó! Thịt giao vẫn nên giấu đi thì hơn! Chờ sau này thu được tiểu đệ thuận mắt, lại lấy ra... Ơ? Ngài mang thịt giao đi đâu thế?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi