TUYỆT THẾ THẦN Y: NGHỊCH THIÊN MA PHI

Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

"Hừ!" Hoa Thương Truật hừ một tiếng.

Thời gian này, thật đúng là xui xẻo không thôi.

Đầu tiên là kế hoạch tỉ mỉ thiết kế bẫy rập hoàn toàn mất hiệu lực, ngược lại phụ trợ khí thế địch nhân. Hiện giờ thế lực bên ngoài Tang Chỉ thành đã trở thành hư không, cố tình lão còn không tìm được hung thủ. Càng tức hơn là, Chu Linh là nha đầu thúi ăn cây táo rào cây sung, cư nhiên núp vào phòng luyện đan bế quan.

Mọi việc chẳng thuận lợi gì cả!

"Chu Linh vẫn chưa ra?" Thanh âm Hoa Thương Truật hung ác.

Điêu Nguyên lắc đầu: "Con vẫn luôn phái người nhìn chằm chằm, nàng ta vẫn không ra ngoài."

Hoa Thương Truật hung ác nheo mắt lại, nói Điêu Nguyên: "Được rồi, những việc này tạm thời để xuống. Ngươi đi chuyên tâm chuẩn bị đi, nhất định phải thắng được cuộc thi đấu tuyển chọn."

Điêu Nguyên nói: "Gần đây đồ đệ đã cảm giác mình chạm đến bình cảnh đan sư cao cấp. Một khi phá tan, đồ đệ tin tưởng có thể luyện chế ra phẩm chất ngày đó họ Mộ đấu đan."

Hoa Thương Truật lại cười lạnh: "Ngươi cho rằng dễ luyện ra cực phẩm vậy à? Mai Tử Trọng còn không luyện ra được phẩm chất cực phẩm, chỉ bằng ngươi?"

Trong lòng Điêu Nguyên lạnh lẽo.

Hắn hận nhất là bị người lấy ra so sánh với Mai Tử Trọng.

Mai Tử Trọng không được, thì hắn sẽ không được?

"Thôi, ai bảo ngươi là đồ đệ ta đây?" Hoa Thương Truật lấy ra một bình nhỏ từ trong ngực ném cho Điêu Nguyên: "Chất lỏng trong này có thể đề cao phẩm chất đan dược đến mức cao nhất. Là ta mang đến từ tổng viện, số lượng không nhiều. Bên trong chỉ có một giọt, ở thời khắc mấu chốt, ngươi dựa vào nó thủ thắng."

Cư nhiên còn có bảo bối thần kỳ như vậy!

Điêu Nguyên thầm kinh ngạc, nắm chặt bình nhỏ trong tay.

Đồng thời, hắn thầm hận. Có bảo bối tốt như vậy, sư phụ trước giờ không nói. Hiện tại tới thời khắc mấu chốt mới bủn xỉn cho một giọt, thật sự đáng giận!

"Đi xuống đi." Hoa Thương Truật có chút thịt đau nhìn cái bình Điêu Nguyên cầm trong tay, tống cổ hắn đi.

Điêu Nguyên lui xuống.

Hoa Thương Truật nhăn mày lại, trong lòng suy tư rốt cuộc là ai, có thể trong một đêm gϊếŧ được nhiều người như vậy. Bản lĩnh những người đó, lão cũng rõ. Nếu không lợi hại, lão sẽ không lựa chọn bọn chúng giữa đông đảo thế lực.

...

Nửa tháng sau, Dược tháp.

"Người mau tới! Có kẻ trộm đan!!!"

Một tiếng kêu bén nhọn, đánh vỡ màn đêm yên ắng.

Vô số đệ tử Dược tháp lao ra khỏi nhà cây, chạy tới nơi khởi nguồn thanh âm.

Một bóng đen bước nhanh trong đêm, tựa như đang trốn tránh cái gì phía sau.

Nghiêng ngả lảo đảo, thần sắc hắn xuất hiện một tia khẩn trương. Vật trong lòng bàn tay làm hắn có cảm giác hết đường chối cãi.

Hắn mới vừa được thả ra từ thủy lao, còn chưa kịp để hắn đi tìm Phục Thiên Long và Thủy Linh gây sự, bỗng phát hiện mình nửa đêm tỉnh lại nằm ở cửa Tàng đan tháp. Trong tay cầm một viên đan dược.

Đúng lúc này, nghe thấy có tiếng người la trộm đan.

Trong hoảng loạn, hắn theo bản năng muốn rời đi. Lại quên mất ném đan dược trong tay xuống.

Đột nhiên, trước mặt hắn xuất hiện một mảng đuốc sáng trưng.

Hắn mãnh liệt ngừng bước, nhìn về phía đám người tới.

"Phượng Vu Quy, ngươi dám cả gan trộm đan!" Người cầm đầu là nhị đệ tử của Lâu đại sư, Triệu Nam Tinh. Hắn suất lĩnh mười mấy đệ tử Dược tháp chặn đường Phượng Vu Quy.

Ánh lửa chiếu rọi trên gương mặt Phượng Vu Quy, che đi nét tái nhợt, chỉ khiến người ta thấy bộ dáng hoảng loạn.

Vẻ mặt kia y hệt có tật giật mình, càng làm người đối diện kiên định suy nghĩ.

"Không! Ta không có!" Phượng Vu Quy cố gắng giải thích.

Nhưng hắn đã quên, lúc hắn vừa nói, vừa mở ra đan dược.

Triệu Nam Tinh chỉ vào tay hắn, lời nói nghiêm khắc: "Chứng cứ ngay ở trong tay ngươi, còn dám giảo biện?"

"Không phải ta!" Phượng Vu Quy biện giải.

Triệu Nam Tinh cười lạnh: "Đương nhiên không phải ngươi. Đan dược này thuộc về Dược tháp, nếu là của ngươi, còn gọi là trộm sao?" Hắn nói chữ 'trộm' cực nhấn mạnh, vẻ mặt khinh thường.

"Ngươi! Bôi nhọ ta?" Phượng Vu Quy căm hận nói.

Hắn bị người tính kế. Mà trực giác nói cho hắn biết, kẻ tính kế hắn khẳng định là Mộ Khinh Ca.

Triệu Nam Tinh châm biếm: "Bôi nhọ ngươi? Ta và ngươi không thù không oán, ngươi nói xem sao ta phải vu oan ngươi? Huống chi chúng ta là phụng mệnh tới bắt tên đệ tử trộm đan. Mà hiện tại đan dược bị mất trộm ngay trong tay ngươi, thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn nói cho ta, đan dược này là tên trộm ném cho ngươi?"

"Sự thật chính là thế! Rõ ràng ta đang nghỉ ngơi trong phòng, tỉnh lại phát hiện trong tay mình có thêm viên đan dược. Người cũng bị chuyển đi chỗ khác." Phượng Vu Quy nói.

Triệu Nam Tinh nở nụ cười: "Còn ở đó giảo biện! Rõ ràng có người nhìn thấy ngươi đi ra khỏi nhà cây, lén lút tới Tàng Đan tháp. Càng có người nhìn thấy ngươi chạy ra từ Tàng Đan tháp, mới đi báo nguy. Chúng ta đuổi theo một đường tới đây, không nhìn thấy người khả nghi nào khác."

"Hừ! Đây là cái bẫy, là họ Mộ bẫy ta!" Phượng Vu Quy quát.

"Phượng Vu Quy, ngươi đừng có hồ ngôn loạn ngữ! Rốt cuộc là ai vu oan ai? Thời gian này Mộ sư đệ đang bế quan, đề cao thuật luyện đan, người trong tháp ai cũng biết. Đệ ấy căn bản không biết chuyện đêm nay, sao có thể thiết kế cái bẫy hãm hại ngươi?" Triệu Nam Tinh lời lẽ chính đáng. Trong lòng lại nói: Người thiết kế ngươi rõ ràng là ta! Tuy đây là nhiệm vụ Mộ sư đệ nhờ vả.

"Các ngươi đều là một phe. Muốn vu oan ta! Nằm mơ." Phượng Vu Quy không ngừng giải thích. Thanh quang xuất hiện trong tay, linh lực trực tiếp hướng tới mười mấy người Triệu Nam Tinh.

Con mắt Triệu Nam Tinh ngưng tụ, nói với những người khác: "Phuợng Vu Quy bại lộ chuyện trộm đan, còn dám ra tay với đồng môn. Chúng ta bắt lấy hắn."

Mười mấy người bỗng chốc lao lên.

Mà Triệu Nam Tinh thì ngửa đầu hô lớn: "Đệ tử Triệu Nam Tinh. Ác đồ hung hăng ngang ngược, đệ tử không phải là đối thủ, xin các vị trưởng lão hộ tháp ra tay bắt lấy tên ác đồ!"

"Ai da!"

"Ai da...!"

Phượng Vu Quy tức giận đánh mười mấy người vây công ngã xuống đất.

Ánh mắt hắn hung hăng nhìn về phía Triệu Nam Tinh, chuẩn bị ra tay. Lại từ trên trời giáng xuống một thân ảnh màu lam. Hai chân người nọ dừng trên bờ vai hắn, lập tức như núi cao đè xuống, đạp nửa cơ thể hắn dưới đất.

Phượng Vu Quy sinh ra đến giờ đã bao giờ gặp phải vũ nhục này?

Trong lòng hắn giận dữ, gào thét muốn dùng linh lực đạp cái người chấn trên đầu vai mình.

Cảm giác động tác của hắn. Ánh mắt người đạp lên vai hắn hung lên, bàn chân lại dùng sức, lập tức dẫm Phượng Vu Quy bẹp xuống đất vài phần. Chỉ để lại bộ phận ngực trên mặt đất.

Phượng Vu Quy không cựa quậy được, cảm giác thẹn chưa từng có ập lên não.

Mười mấy người bị hắn đánh đứng lên, đều rút vũ khí mình ra vây quanh Phượng Vu Quy.

Triệu Nam Tinh bước nhanh qua, cung kính hành lễ với người đứng trên vai Phượng Vu Quy: "Đa tạ trưởng lão ra tay tương trợ. Nếu không, chúng con lại để cho ác đồ này chạy mất."

Trưởng lão hộ tháp nhìn Phượng Vu Quy dưới chân, hừ lạnh một tiếng nói với Triệu Nam Tinh: "Làm việc xấu bực này, lưu lại Dược tháp làm gì? Mới ra khỏi thủy lao đã muốn đi trộm đan, tiếp theo nói không chừng là muốn thiêu đốt cả Dược tháp."

Vị trưởng lão này trùng hợp là người áp tải Phượng Vu Quy vào thủy lao, ấn tượng với hắn không thể nói là không sâu.

"Trưởng lão giáo huấn phải, ta nhất định bẩm báo sư phụ, bẩm báo viện trưởng đại nhân, nhất định nghiêm xúc xử lý tên trộm này." Triệu Nam Tinh vội nói.

Trưởng lão hộ tháp ngạo nghễ gật đầu, mới bứt ra rời đi.

Hắn vừa đi, Phượng Vu Quy lập tức bị vô số mũi đao chế trụ. Những mũi kiếm và mũi đao sắc bén chống trên người hắn, làm hắn không thể di chuyển.

Ánh mắt hắn hung ác nhìn về phía Triệu Nam Tinh: "Ta muốn gặp Hoa viện trưởng, xin ngài chủ trì công đạo!"

Triệu Nam Tinh cười nói: "Đương nhiên sẽ để ngươi gặp viện trưởng đại nhân, rốt cuộc còn phải đợi ngài tới xử phạt ngươi."

Quả nhiên khi hắn bị trói gô nhìn thấy Hoa Thương Truật, nhìn thấy đứng bên Hoa Thương Truật là vị trưởng lão hộ tháp kia, hắn hiểu mình chạy trời không khỏi nắng.

Chuyện hắn trộm đan, chứng cứ vô cùng xác thực.

Dưới con mắt như hổ rình mồi của trưởng lão hộ tháp, Hoa Thương Truật đưa ra quyết định.

Ngày hôm sau, trong Dược tháp truyền ra tin tức Phượng Vu Quy bị trục xuất. Mà tin tức lại dùng tốc độ như bay, truyền tới Ly quốc.

Chỉ sợ chờ đến khi hắn chật vật trở lại Ly quốc, toàn bộ người Ly quốc đều sẽ biết 'sự tích' Tam hoàng tử bọn họ, vì trộm đan mà bị trục xuất khỏi Dược tháp!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi