“Dao đây, gi3t chết em đi!”
Bạch Khởi La lui sang đứng bên cạnh Tiêu Bách Thần. Mã Phụng Hi cầm lấy dao, chĩa thẳng vào chính giữa yết hầu của cô, bình thản mà đáp:
“Mã Tư Đào, em thừa biết chị không thể đâm chết em như thế này cơ mà?”
Gần mười lăm phút trôi qua, cuối cùng Mã Phụng Hi nhếch miệng cười khẩy, ném phắt con dao xuống dưới đất, xoay lưng rời đi.
Trước lúc đi, cô ta không quên buông ra một câu chán ghét:
“Một thành phố không nên có hai hổ. Mã Tư Đào, thành phố này đã chọn em, chị đành phải chọn cho mình một thành phố khác!”
..........
Mã Tư Đào rót cho hai người Tiêu Bách Thần ly cà phê nóng, trầm ngâm không nói.
Mãi một lúc sau, cô mở miệng cười gượng:
“Cảm ơn hai người đã cứu giúp tôi!”
“Không có gì!”
Tiêu Bách Thần nhoẻn miệng đáp.
“Về hợp đồng hợp tác lần này, chúng ta có thể lập tức ký kết tại đây. Anh Tiêu, anh chờ một lát, tôi sẽ đem hợp đồng ra!”
Bạch Khởi La nhìn theo bóng dáng Mã Tư Đào, khẽ chép miệng:
“Cô ấy cố tỏ ra bản thân bình ổn. Thật đáng khâm phục!”
Hợp đồng được ký kết ổn thỏa, về phía Mã Tư Đào, ngay ngày mai cô ấy sẽ bắt đầu tiến hành phác thảo sơ đồ cấu tạo máy nổ đạn hạng nặng. Bên Tiêu Bách Thần dựa vào đó để mua nguyên liệu cần thiết khác.
Lần này, họ trở về nhà riêng của Tiêu Hoàng Long ở Miến Điện, dự định hai ngày nữa sẽ xuất phát trở về nước.
Tuy nhiên, ngay khi Tiêu Bách Thần chuẩn bị gọi điện cho Tiêu Hoàng Long để thông báo tin vui, A Hào liền gọi tới:
“Cậu... Cậu chủ, có việc gấp cần báo cáo!”
Giọng nói của A Hào lạc hẳn đi, nghe thấp thoáng còn có sự nghẹn nấc đau lòng.
Tiêu Bách Thần vặn ga, tăng hết tốc lực về phía trước.
Cổng biệt thự được mở sẵn, chỉ thấy A Hào hai mắt đỏ hoe, đi đi lại lại phía bên ngoài hành lang.
Trông thấy anh, A Hào nấc nghẹn từng tiếng:
“Lão gia gặp tai nạn... Đã không còn nữa!”
Tin tức như sét truyền tới khiến Tiêu Bách Thần há hốc miệng, sửng sốt đến không thốt lên lời.
Anh lao như điên vào bên trong phòng, chỉ thấy đám vệ sĩ đang quỳ sụp xuống dưới đất, bao vây xung quanh một người.
Toàn thân người này bầm dập choe choét, gương mặt đã bị hủy hoại hoàn toàn, chắc chắn là do một vật nặng nào đó tác động cực mạnh nên mới khiến toàn bộ gương mặt nát bét như thế...
Bạch Khởi La run run nắm lấy bàn tay của Tiêu Hoàng Long, nấc nghẹn từng tiếng.
Trên ngón tay trỏ của ông có một vết ruồi nhỏ, không thể lẫn đi đâu được.
Hai mắt Tiêu Bách Thần đỏ hoe, bàn tay nắm chặt, móng ghim vào da thịt, gằn giọng nói rành rọt từng tiếng:
“Đầu đuôi chuyện này là như thế nào?”
A Hào cúi đầu, chậm rãi kể:
“Ông chủ có việc gấp phải giải quyết tại thành phố S, chưa kịp báo cậu chủ. Trên đường đi, chiếc xe bất ngờ mất lái, đâm vào một gốc cây bên đường, toàn bộ cái cây bị húc mạnh, xuyên thủng kính xe... Làm...làm cho gương mặt ông chủ...không còn toàn vẹn nữa!”
“Nhảm nhí!”
Tiêu Bách Thần cười gằn!
Từ xưa đến nay, anh thừa hiểu con người Tiêu Hoàng Long. Cho dù công việc có gấp rút đến mức cực điểm, lúc nào ông cũng giữ thói quen lái xe vô cùng cẩn thận.
“Camera quan sát hành trình đâu?”
“Em đã cho người lục soát kỹ cả trên tuyến đường đi, nhưng không thấy có dấu hiệu nào khả nghi!”
Theo mệnh lệnh của Tiêu Bách Thần, A Hào nhanh chóng bật camera hành trình lên. Trong video, chiếc xe của Tiêu Hoàng Long lái với tốc độ bình thường, con đường ông chọn là đường tắt. Bởi vậy nên đường hẹp, không lớn lắm. Tiêu Hoàng Long lái xe khoảng chừng ba mươi lăm phút thì phía đối diện xuất hiện một đôi tình nhân chở nhau bằng xe thể thao. Mười phút sau xe ông gặp nạn, cả thân cây to lập tức đập nát gương mặt của Tiêu Hoàng Long...
“Không có dấu hiệu nào khả nghi!”
A Hào nhắc lại một lần nữa cho chắc.
Tiêu Bách Thần hừ lạnh, tua lại hình ảnh cặp tình nhân đi ở phía trước, gằn giọng mà đáp:
“Bằng mọi cách phải điều tra bằng được cho tôi tung tích của hai kẻ này. Sự việc cha mất, tạm thời phong tỏa toàn bộ tin tức, cấm không được để lộ ra ngoài!”
Bạch Khởi La đau xót nhìn anh:
“Anh cấm là cấm, nhưng vẫn dễ lộ tin tức ra bên ngoài. Một miệng cả trăm người nghe!”
Tiêu Bách Thần ngửa cổ lên trời, nghẹn ngào mà đáp:
“A Hào, cho vệ sĩ có mặt ở đây uống thuốc câm tạm thời!”
Nhìn cỗ thi thể lạnh lẽo, máu tươi không ngừng rỉ ra phía dưới tấm vải trắng, Tiêu Bách Thần đau đớn đến cắt da cắt thịt.
“Bách Thần, anh...!”
Bạch Khởi La đã khóc đến lạc giọng, bàn tay muốn đặt lên vai anh liền do dự mà buông thõng xuống.
Lần đầu tiên cô thấy anh hút thuốc, châm hết điếu này đến điếu khác.
Tiêu Hoàng Long mất là cú sốc lớn thứ hai trong cuộc đời Tiêu Bách Thần. Dù cho ông cùng Triệu Tư Mỗ có lén lút trao đổi với nhau về vấn đề mờ ám nào đó, nhưng đối với Tiêu Bách Thần, cha vẫn là cha, ơn dưỡng dục vẫn là ơn dưỡng dục.
“Khởi La...”
Tiêu Bách Thần bất ngờ gọi cô.
“Nếu như... Có kẻ ngấm ngầm giết hại cha, cô có tin không?”