TUYỆT THẾ THIẾU GIA RỬA HẬN



Mãng Quang Phiệt được chuyển vào phòng cấp cứu đã hơn sáu tiếng đồng hồ. Bên trong phòng là ba mươi bác sĩ tài giỏi nhất được Mãng Phiên Phiên cử đến nhằm cứu chữa cho con trai mình. Lúc đầu lão ta vẫn nghĩ vết thương trên người Mãng Quang Phiệt cũng không đến nỗi quá nặng, nặng nhất là mười ngón tay đã bị bẻ gãy kia.

Thế nhưng khi bác sĩ mở cửa bước ra, nhìn lão ta bằng ánh mắt áy náy vô cùng thì Mãng Phiên Phiên mới định hình được sự việc nguy hiểm trầm trọng hơn lão ta đã nghĩ.

“Lão gia, thực sự xin lỗi, mặc dù chúng tôi đã dốc sức cứu chữa nhưng chỉ có thể giữ được tính mạng cho nhị thiếu gia. Cậu ấy đã giữ lại được sự sống, nhưng sẽ mãi mãi trở thành người… người mm thực vật! Mãng Phiên Phiên nghe xong mà như chết lặng, ngã phịch xuống dưới đất.

Lão ta không tin đứa con trai yêu quý của mình chỉ mới mấy tiếng trước còn tươi cười rạng rỡ, là niềm tự hào của cả gia đình, vậy mà trong phút chốc đã trở thành người thực vật.

Mãng phu nhân nghe tin mà sốc nặng, lập tức ngất lịm.


Mãng Phiên Phiên vẫn không tin vào những gì chính tai mình nghe thấy. Lũ bác sĩ này toàn là loại vô dụng. Phải rồi, chúng chỉ là những kẻ vô dụng, tài hèn sức mọn, không có khả năng chữa trị cho con trai lão.

Mãng Phiên Phiên ngồi bật dậy, đưa tay vo thành nắm đấm, thúc mạnh vào bụng vị bác sĩ già đang đứng bên cạnh khiến ông lảo đảo ngã dúi vào bức tường trắng.

“Các người thật là vô dụng. Ta vứt tiền nuôi các người khác gì nuôi một lũ ăn hại hay không? Bằng đấy con người mà không chữa khỏi nổi cho thiếu gia hả?” Một vị bác sĩ trẻ đứng đó vội chạy tới đỡ bác sĩ già kia dậy, lắp bắp đáp: “Thưa lão gia, kẻ gây án là một người vô cùng tài giỏi. Hắn trực tiếp tác động vào hệ thần kinh trên đại não của thiếu gia mà không cần dùng ngoại lực, khiến dây thần kinh của thiếu gia bị đứt nhưng không gây chết người!” “Bị đứt sao không nối lại? Trên thế giới còn có ca đổi đầu cho nhau kia kìa. Lũ vô dụng các người lại định lấp liếm cho sự ngu dốt của mình hay sao?” Mãng Phiên Phiên tức giận chỉ tay mà la hét.

Triệu Tư Mỗ cùng vợ cũng vừa lúc bước tới, vội đến bên ngăn cản Mãng Phiên Phiên đang mất bình tĩnh ở kia. Nếu họ không đến kịp, chưa biết chừng Mãng Phiên Phiên sẽ lao vào mà giết chết vị bác sĩ già kia cũng không chừng.

“Lão Mãng, bình tĩnh, bình tĩnh đi nào!” Triệu Tư Mỗ vội vã ngăn cản, hết lời khuyên can.

Mãng Phiên Phiên đấm mạnh tay lên tường lần nữa, hai mắt vằn tia máu.

“Tôi phải giết chết kẻ nào dám hãm hại con trai tôi. Tôi phải giết nó, móc mắt nó cho hả dạt” Triệu Tư Mỗ như chợt nhớ ra điều gì đó bèn quay sang nói tiếp: “Chẳng phải biệt thự nhà ông có lắp camera bốn phía xung quanh hay sao? Ông đã cho người kiểm tra lại chưa?” “Toàn bộ camera trong biệt thự đã bị phá hỏng!” Mãng Phiên Phiên thất vọng nói.

Người của ông ta đã cho kiểm tra lại toàn bộ tất cả các camera giám sát có trong biệt thự, nhưng thất vọng thay, tất cả chúng đều đã bị hủy hoại một cách nghiêm trọng.

Hung thủ không để lại bất cứ một chút giấu vết nào cả.

Mãng Phiên Phiên hậm hực đáp. Kẻ này chắc chắn phải có mối hận lớn như thế nào thì mới có thể ra tay tàn độc với con trai lão như thế. Nhưng cũng không thể phủ nhận hắn ta có thân thủ và bản lĩnh cực kỳ tốt. Bởi Mãng Quang Phiệt đã từng nhận một võ sĩ bên Nhật Bản làm sư phụ chỉ dạy võ công. Có thể nói động tác và các chiêu thức của hắn thuộc vào dạng bài bản và có tiếng trong giới võ thuật.

Ấy vậy mà Mãng Quang Phiệt lại bị kẻ kia hạ gục chỉ trong chớp mắt…


Cả đêm hôm ấy hầu như tất cả mọi người trong Mãng gia đầu thức trắng một đêm, không khí u ám bao phủ toàn bộ biệt thự.

Duy nhất chỉ có Tư Kiệt là nằm ngủ ngon lành.

Anh được sắp xếp cho một căn phòng kho tồi tàn, rách nát, nhưng đối với Tư Kiệt phòng chỉ cần có chặn ấm, đệm êm là đã đáp ứng toàn bộ nhu cầu của anh rồi.

Nằm cuộn tròn trong chiếc chăn bông ấm áp, Tư Kiệt bật cười đầy thích thú.

Mặc dù đã lâu anh không luyện tập lại võ công nhưng kể ra khả năng chiến đấu của anh đâu có bị mất đi chút nào nhỉ.

May mà cha nuôi đã dạy anh võ ngay từ lúc ˆ ˆ nhận nuôi anh. Cha nuôi Tiêu Hoàng Long chỉ là ` giấu nhẹm đi khả năng đánh đấm thiên bẩm của mình, trừ những lúc ông lôi anh ra để dạy dỗ.

Tư Kiệt càng nghĩ càng cảm thấy biết ơn ông vô cùng. Nếu không có Tiêu Hoàng Long giơ tay cứu giúp, có lẽ trong mười năm qua anh vẫn chỉ là một thằ | hóc vất vưởng, lang thang&®ờ bụi ngoài – đườ Âm thanh vồn vã bên ngoài truyền tới khiến Tư Kiệt không thể nào chợp mắt nổi. Anh ngồi dậy vươn vai, cầm điện thoại lên xem giờ.

Đồng hồ đã chỉ hai giờ đêm, vậy mà ngoài kia vẫn còn có bóng người lướt qua.

Gia đình Mãng Phiên Phiên thì vẫn còn ở trong bệnh viện, khách khứa cũng đã về hết, chẳng lẽ là người làm công ở đây.

»à ` Muộn thế này rồi mà họ vẫn còn chưa ngủ hay sao? Tư Kiệt tò mò ngồi dậy, hé mắt nhìn qua cánh cửa gỗ đã bị mọt đục khoét lỗ chỗ, vừa hay có thể nhìn thấy bên ngoài.


Kia chẳng phải là Triệu Hinh, cô vợ lằng lơ của anh sao! “Cô ta làm gì giờ này nhỉ?” Tư Kiệt thầm hỏi, mắt vẫn không rời khỏi bóng dáng xinh đẹp của Triệu Hinh.

Chỉ thấy cô ta vừa đứng vừa ngó nghiêng, cứ chốc chốc lại giơ đồng hồ lên xem xét, có vẻ đang rất sốt ruột đợi chờ ai đó.

Một lát sau, từ trong bóng đêm, có một bóng hình cao lớn chạy nhanh tới, ôm chầm lấy Triệu Hinh mà hôn hít say đắm.

Người đàn ông này trông rất lạ, Tư Kiệt chưa nhìn thấy hắn bao giờ. Đôi mắt anh khẽ nhíu lại, tiếp tục quan sát hành động của bọn họ.

Gã đàn ông ôm hôn Triệu Hinh say đắm một lúc, đôi tay bắt đầu không yên vị một chỗ, lần mò lên ngực của cô ta, luồn tay vào bên trong mà thỏa mãn.

Tư Kiệt khinh bỉ nhổ một ngụm nước bọt. Ả đàn bà trắc nết này, không biết đã qua tay bao nhiêu gã đàn ông!

------------------




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi