TUYỆT THẾ THIẾU GIA RỬA HẬN



Tấm di ảnh của Tư Kiệt được đặt ngay ngắn, rõ nét ở chính giữa bài vị, mùi hương nhang bay thoang thoảng, hòa quyện xung quanh hình ảnh Tư Kiệt đang nở nụ cười tươi rói.

“Triệu Nhạc, em...em...!”

Triệu Hinh bởi vì quá bất ngờ mà nhất thời không nói rõ thành tiếng, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào bức ảnh.

Hừ...

Tô Thạc Hiên nhếch môi cười cợt, khinh bỉ mà nói:

“Hinh Hinh à, thì ra em gái em có mối quan hệ rất đặc biệt đối với Tư Kiệt đó!”

“Anh câm miệng lại!”

Triệu Nhạc tức giận, trừng mắt quát lớn. Cô luôn luôn cảm thấy vô cùng khinh thường con người của Tô Thạc Hiên, bởi vậy nên ngay cả một cái nhìn cô cũng không thèm liếc lấy hắn dù chỉ một lần.

Sau một hồi im lặng, Triệu Hinh cuối cùng cũng đã lấy lại được bình tĩnh. Cô ta bước tới bên di ảnh của Tư Kiệt, thẳng tay cầm ảnh bức ảnh của anh mà ném bộp xuống dưới đất.

“Triệu Nhạc, chị sẽ thưa lại với cha mẹ việc em lén lút thờ cúng Tư Kiệt ở đây, để xem cha mẹ sẽ xử lý em như thế nào!”

Sau khi Triệu Hinh cùng Tô Thạc Hiên rời đi, Triệu Nhạc vẫn vô cùng bình thản. Cô đứng dậy dọn dẹp đống đổ vỡ mà chị gái vừa gây ra, mãi tới hơn chín giờ tối Triệu Nhạc mới lái xe trở về biệt thự.

Cánh cửa lớn vừa được mở ra, Triệu Tư Mỗ cùng vợ đã ngồi khoanh tay sẵn trên ghế, trừng mắt nhìn về phía đứa con gái nhỏ.


Hai vợ chồng lão đã nắm được toàn bộ bí mật của Triệu Nhạc, tâm trạng vô cùng tức giận, tự nhủ đợi Triệu Nhạc về sẽ cho cô một trận.

“Cha, mẹ!”

Triệu Nhạc nhẹ nhàng đặt túi xách xuống ghế, đoạn ngồi về phía đối diện Triệu Tư Mỗ, thẳng thắn nhìn vào mắt lão ta mà không có chút sợ hãi nào cả.

“Bốp!”

Một cái tát trời giáng đập thẳng vào mặt Triệu Nhạc, lập tức làn da trắng hồng, mịn màng của cô ửng đỏ, hằn rõ năm dấu ngón tay.

“Mày làm trò gì vậy, Triệu Nhạc? Mày mau nói thật cho tao với mẹ mày biết, có phải mày yêu Tư Kiệt hay không?”

Triệu Tư Mỗ gầm lên mà quát, chỉ thiếu chút nữa thôi là lão ta đã lao tới mà xé xác Triệu Nhạc thành trăm mảnh.

“Cha, các người có thể quên sự tồn tại của anh rể. Nhưng con thì không quên. Dù anh rể đã mất tích hơn một năm rồi đi chăng nữa, anh ấy vẫn là anh rể của con!”

Nói xong, mặc kệ cho cha mẹ cô đang không ngừng chửi mắng, cô với lấy túi xách, bước nhanh về phía phòng mình. Căn phòng tối tăm, lạnh lẽo bao trùm toàn bộ cơ thể cô, tưởng như màn đêm có thể nuốt chửng toàn bộ tâm hồn lẫn thể xác của Triệu Nhạc.

Ngay từ lần đầu tiên cô gặp Tư Kiệt, chính sự chân thành pha chút ngốc nghếch của anh đã khiến cô đem lòng yêu mến. Triệu Nhạc vốn có tính cách hướng nội. Bởi vậy dù có thích anh hay không, cô cũng sẽ giữ kín trong lòng.

Một năm qua đi, cô vẫn chưa thể quên được sự tồn tại của anh!

Tại biệt phủ nhà họ Tiêu...

Căn biệt thự này nằm sâu trong một căn hẻm ở phía Đông thành phố Giang Châu, bốn bề xung quanh đều vắng lặng, không có thêm bất cứ ngôi nhà nào khác. Tiêu Hoàng Long vốn ghét ồn ào, do vậy ông đã mua lại hết toàn bộ hơn hai mươi căn nhà nằm xung quanh biệt phủ, sau đó cho người phá hết toàn bộ, làm thành một dải đất trống trồng bạt ngàn hoa cúc tươi. Căn biệt phủ rộng lớn, khổng lồ đến như thế nhưng không có bất kỳ một ai dám bén mảng tới cả. Nhắc đến họ Tiêu là người ta nhắc đến sự khủng bố, kinh hoàng mà Tiêu Hoàng Long đã và đang gieo rắc trong giới giang hồ.

Người thừa kế căn biệt phủ độc nhất vô nhị này không ai khác ngoài Tiêu Bách Thần.

Kể từ sau khi anh trở về nước, tính cách của anh đã hoàn toàn thay đổi. Tiêu Bách Thần ngay từ nhỏ vốn có tính cách nổi loạn, độc tài, vô tình mà thâm sâu, hai năm ở rể nhà họ Triệu là anh đang cố tình chôn vùi bản chất thật sự trong con người của mình xuống. Hiện tại, Tiêu Bách Thần đã được trả lại cuộc sống tự do như trước, thoải mái mà bộc lộ rõ con người vốn có của mình.

Anh ngồi vắt chân trên ghế, chau mày nhìn đống hồ sơ mà A Hào vừa mới đem tới, nhếch miệng nói:

“Cậu quên mất quy tắc làm việc của tôi rồi hay sao!”

Ngữ khí của anh tuy trầm thấp, nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa mùi nguy hiểm không hề nhẹ. A Hào bất giác run lên một chập, đoạn vội vàng đưa tay thu lại toàn bộ đống hồ sơ trên bàn, cúi đầu nói một hơi:

“Thưa cậu chủ, trong một năm qua, tập đoàn Triệu Thị không ngừng vươn móng sang các nước lân cận, tiến hành giao dịch với các lãnh đạo tối cao trong nước, cùng nhau hợp tác khai thác triệt để các mỏ vàng tại Ấn Độ, Thụy Sỹ, Mông Cổ,... Lợi nhuận Triệu Thị thu về hằng năm vượt qua doanh số ngàn tỉ nhân dân tệ. Hiện tại, Triệu Tư Mỗ được báo chí trong nước và nước ngoài ca ngợi là nhà kinh doanh lớn số một khu vực Đông Nam Á!”

Tiêu Bách Thần khoanh tay trước ngực, đôi mắt khẽ khép hờ mà ngả lưng ra sau ghế. Anh có chút kinh ngạc trước tốc độ phát triển vũ bão của tập đoàn Triệu Thị trong một năm vừa qua. Thêm nữa, lão không ngừng kết tâm giao cùng các vị quan chức, lãnh đạo lớn nhất trong và ngoài nước, tạo cho mối làm ăn của tập đoạn càng thêm uy lực.

Thật không thể ngờ con cáo già Triệu Tư Mỗ này lại nham hiểm đến mức đó.

Bởi vậy, để có thể đánh bại thế lực của Triệu Tư Mỗ, Tiêu Bách Thần cần phải dùng một khối đầu óc đỉnh cấp đến như thế nào mới có thể dễ bề thành công.

“Reng, reng...!”


Tiếng chuông điện thoại của anh bất chợt vang lên, xé rách không khí tĩnh lặng, trầm tư trong phòng lúc này.

Tiêu Bách Thần lười biếng mở điện thoại lên xem, ánh mắt chợt thay đổi hẳn.

“Cậu Tiêu, mời cậu tới Hắc Thố Đình một chuyến!”

Hắc Thố Đình là một sòng bài ngầm lớn nhất Giang Châu, được xây dựng dưới hầm, cách mặt đất chừng độ hơn mét. Hắc Thố Đình do triệu phú Đinh Mạnh Quý xây dựng lên, chỉ có những ai là khách VIP mới được phép đặt chân tới Hắc Thố Đình. Hắc Thố Đình không chỉ nổi tiếng bởi sự chịu chơi, chịu chi của quan khách đến đây mà còn khiến người ta cảm thấy sợ sệt, dè chừng trước độ bảo lãnh tối cao của bên xã hội đen, chỉ nghe thôi cũng khiến người khác cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

A Hào nhìn Tiêu Bách Thần, dè dặt nói:

“Cậu chủ à, tôi sẽ đi cùng cậu đến Hắc Thố Đình!”

Động tác mặc áo của Tiêu Bách Thần khẽ ngừng lại một chút, nhưng ngay sau đó anh bèn tiếp tục bước đi, coi như chưa nghe thấy những gì A Hào vừa nói.

Chiếc siêu xe Phantom lướt nhanh trong màn đêm, dừng ngay trước lối vào của Hắc Thố Đình.

Tiêu Bách Thân mở cửa nước xuống xe, đưa tay kéo gọng kính đen đem cất vào trong túi áo. Hôm nay vì đi vội nên anh chỉ mặc một bộ đồ ngủ màu trắng đơn giản, khoác thêm chiếc áo da ở bên ngoài. Trông bộ dạng có chút nhếch nhác này của anh, đám vệ sĩ Hắc Thố Đình đồng loạt chau mày, sau đó bước nhanh về phía anh mà đưa tay chặn lại:

“Nhãi ranh, đây không phải là chỗ chú em có thể tùy tiện đặt chân vào đâu!”

Tiêu Bách Thần đưa mắt quét dọc bàn tay của tên vệ sĩ, lắc đầu một cái mà nói:

“Tôi đếm đến ba, nếu anh không buông tay thì đừng trách tôi tàn nhẫn!”

Haha...

Đám vệ sĩ cười rộ lên. Thằng oắt con mặt mũi non choẹt, búng ra sữa thế này mà cũng đòi đe dọa bọn họ ư?

Bộp...bộp...

Một kẻ khác đứng bên cạnh không nhịn được mà đưa tay ra vỗ vỗ lên đầu anh, sau đó nghiến răng dùng sức siết chặt mớ tóc đen bóng của anh lại, gằn giọng thách thức:

“Tao thách mày dám làm gì đấy. Mày nên nhớ nơi đây là Hắc Thố Đình, tao thích tao cho vào, tao không thích thì mau mau khôn hồn mà cúp đuôi cuốn xéo!”

Khóe miệng Tiêu Bách Thần khẽ cong lên một chút:

“Tôi có hẹn trước!”

Nhưng chưa để anh nói hết câu, mấy gã vệ sĩ đã hừ lạnh mà đáp:

“Chúng tao còn lạ gì lũ người chúng mày. Giả vờ có hẹn trước để mong được vào đây ăn chơi miễn phí, phải không?”

Vừa nói, y vừa đưa tay chọc chọc lên ngực Tiêu Bách Thần, cười cợt mà nói.

“Tao nói lại một lần nữa, mau bỏ bàn tay thối của mày ra khỏi người tao!”.

Tiêu Bách Thần bắt đầu không kiên nhẫn được thêm với chúng nữa, anh giơ tay lên, động tác nhanh gọn mà túm chặt lấy một ngón tay của hắn, đoạn lạnh lùng bẽ gãy luôn ngón tay. Gã vệ sĩ không thể ngờ trước hành động đánh trả này của anh, cơn đau xé buốt ở ngón tay lập tức dội thẳng lên óc, khiến hắn rú lên đau đớn, nằm vật ra đất kêu rên thảm thiết!


“Khốn khiếp! Thằng oắt con này đã bẻ gãy ngón tay của tao rồi!”

Nhìn ngón tay trỏ đã bị bẻ gãy làm đôi của bạn mình, đám người còn lại vô cùng sửng sốt. Ngay sau đó, chúng rút từ trong túi ra một chiếc côn sắt, hò hét nhau cùng nhau hướng về phía Tiêu Bách Thần mà đập tới.

Bịch...!

Cốp!

Mỗi một đòn côn sắt dội xuống, Tiêu Bách Thần đều dễ dàng tránh né qua được, khiến cho đám vệ sĩ tức điên người, máu nóng trong người chúng càng lúc càng sôi sục thêm.

“Gọi thêm người tới đây. Tao không tin bằng này người chúng ta không thể xử lý được một mình nó!”

Tiêu Bách Thần hừ lạnh, anh nhìn chúng bằng ánh mắt thản nhiên mà đầy thách thức, nhếch môi nói lớn:

“Cùng lên đi! Đừng trách ông đây tàn nhẫn!”

Cứ như thế, ở ngay trước lối vào Hắc Thố Đình đang xảy ra một cuộc ẩu đả lớn, bảy gã vệ sĩ cao to, trên tay cầm côn sắt và dùi cui đang không ngừng vung tay đánh xối xả vào một người thanh niên anh tuấn. Nhưng thân thủ của anh vô cùng nhanh nhẹn, mỗi một đòn quất xuống đều không trúng người anh.

Đối với Tiêu Bách Thần, chút võ công của lũ vệ sĩ này chỉ giống như đang gãi ngứa cho anh mà thôi. Tiêu Bách Thần giơ cao chân lên, đoạn xoay ngược cơ thể ra phía sau, tung một cước đá thật mạnh vào bụng của một gã da đen đang lao tới. Cú đá ngược này của Tiêu Bách Thần nhằm trúng vào hạ bộ của gã, khiến gã đau đớn ngã vật ra đất, đưa cả hai tay nắm chặt lấy báu vật của mình.

“Haaa!”

Tiêu Bách Thần không nhịn được mà cười phá lên, trừng mắt liếc nhìn đám người còn lại. Thế nhưng, bọn chúng vẫn chưa có ý định buông tha cho anh, nhất định liều một phen sống chết đến cùng. Tiêu Bách Thần đưa tay vo lại thành nắm đấm, cau mày mắng:

“Mẹ kiếp, định chơi với ông đây đến cùng à!”

“Giết chết nó cho tao!”

“Đoàng...đoàng!”

Vừa lúc này, một tiếng súng từ phía sau lưng Tiêu Bách Thần chợt vang lên, cảm tưởng như có thể xé tan toàn bộ không gian tanh tưởi xung quanh đây.

“Cậu Tiêu, xin dừng tay. Tôi là Đinh Mạnh Quý, chủ nhân của Hắc Thố Đình!”

------------------




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi