TUYỆT THẾ THIẾU GIA RỬA HẬN



Thời gian bảy giờ tối đã sắp đến.

Tiêu Bách Thần vặn vòi nước, lúi húi rửa xe.

Thỉnh thoảng anh muốn vận động một chút công việc tay chân như thế này, cơ thể cũng sảng khoái hơn rất nhiều.

Bạch Khởi La cả ngày chỉ ở trên lầu.

Kể từ sau việc đó xảy ra trên bãi biển, cô vẫn chưa từng mở lời nói chuyện với anh một lần.

Đôi lúc, Tiêu Bách Thần vừa xối nước rửa xe, vừa ngước lên phía cửa sổ phòng cô, tâm trạng có chút không vui.

Cộc...cộc...!
Bạch Khởi La mở cửa, đập vào mắt là khuôn mặt anh tuấn bất phàm của Tiêu Bách Thần.

“Đừng đóng!”
Tiêu Bách Thần đưa tay giữ chặt cánh cửa đang chuẩn bị khép lại.

Bạch Khởi La không đuổi anh nữa, xoay lưng bước vào phòng.

“Chúng ta...!Có thể nói chuyện một chút được không?”
Tiêu Bách Thần gãi gãi đầu hỏi nhỏ.

Bạch Khởi La hơi nghiêng người, thờ ơ đáp:

“Giữa chúng ta cũng có chuyện để nói à?”
Trước thái độ lạnh nhạt này của cô, Tiêu Bách Thần chỉ còn biết cười khổ.

“Khởi La, tôi đến đây là để xin lỗi em.

Nhưng mà, em thử nghĩ mà xem, làm chuyện đó với tôi tốt hơn bị tên kia chiếm đoạt hơn rất nhiều, có phải không?”
Cơ thể Bạch Khởi La khi nghe đến hai từ “xin lỗi” của anh đã có phần dịu xuống, nhưng ngay khi nghe phải những từ sau đó, tâm trạng cô lại bắt đầu tụt dốc không phanh, các mạch cơ bắt đầu căng cứng.

“Khốn nạn! Cút đi đồ tồi!”
Bốp...bốp...!
Bạch Khởi La vung tay đấm mạnh lên mặt Tiêu Bách Thần một cái, trực tiếp đuổi anh ra khỏi phòng.

Rầm!
Tiêu Bách Thần đứng như trời trồng, nhìn cửa phòng đóng im ỉm mà vẫn không hiểu mình đã làm sai chuyện gì.

“Tôi đã xin lỗi em rồi mà, Khởi La!”
Đáp lại tiếng gọi của anh chỉ là một từ duy nhất:
“Cút!”
Tiêu Bách Thần xoa xoa mặt nước xuống lầu, trông thấy A Hào đang đứng dưới sảnh chờ sẵn ở đó.

Trông thấy anh, sắc mặt A Hào có chút thay đổi.

Dường như A Hào đang cố gắng nhịn cười.

“Cậu cười gì hả?”
Tiêu Bách Thần lườm A Hào một cái cháy mặt.

“Cậu chủ à, anh làm gì để mắt tím bầm như thế kia?”
Da mặt Tiêu Bách Thần lúc trắng lúc xanh, đành làm lơ đi không đáp.

“Cha tôi đâu?”
Tiêu Hoàng Long hiện tại vẫn chưa trở về.

Mọi khi, cứ đến sáu giờ tối dù ông có bận việc bao nhiêu cũng sẽ trở về để cùng dùng bữa với anh.

Điều này đã trở thành thói quen mỗi ngày.

Nghe anh hỏi, A Hào có chút ngạc nhiên, vội vàng hỏi ngược lại:
“Ủa, chẳng phải cậu chủ gửi tin nhắn cho ông Tiêu, hẹn gặp ông ở ngoại ô thành phố để nói chuyện hay sao? Em còn tưởng cậu chủ đã ra ngoài đó và trở về rồi chứ?”
“Cậu nói lại một lần nữa cho tôi!”
Tiêu Bách Thần đứng phắt dậy, dồn dập hỏi A Hào.

A Hào cũng đã nhận ra có điều không ổn, lập tức lặng người.

“Có kẻ mạo danh cậu chủ, hẹn gặp ông chủ ở ngoại ô thành phố!”
“Chết tiệt! Định vị NPS, chuẩn bị xe!”
Tiêu Bách Thần vơ vôi áo khoác, không quên chạy vào trong phòng chọn lấy một khẩu súng giảm thanh, nạp đầy đạn vào bên trong.

Đoạn anh cầm bộ đàm, gọi thêm hai mươi thuộc hạ nữa phân phó họ đi cùng A Hào theo tuyến đường định vị, tìm kiếm tung tích của Tiêu Hoàng Long.


“Bách Thần!”
Bạch Khởi La từ trên lầu rảo bước xuống.

“Tôi đi cùng anh!”
Anh nhìn cô, trầm ngâm một lát, sau đó gật đầu.

Hai người tức tốc lên xe, lao vụt đi với tốc độ cực đại.

Cả quãng đường đi, Tiêu Bách Thần không mở miệng nói một câu, lông mày chau lại suy tư.

“Đã định vị được vị trí của cha nuôi chưa?”
Tiêu Bách Thần cất giọng hỏi, đầu dây kết nối, A Hào nhanh nhẹn đáp:
“Ông chủ đang ở ngoại ô về phía Đông.

Cậu chủ đi dọc đường lớn, đến khu sinh thái Fenniky thì dừng lại.”
“Khu sinh thái Fenniky à? Lần đầu tôi nghe thấy cái tên đó!”
Bạch Khởi La chống tay lên cằm thắc mắc.

Fenniky là một khu sinh thái mới được xây dựng, do một tập đoàn nước ngoài đầu tư vào đây.

Nghe nói, một gia tộc giàu có tại Nhật Bản đã nhìn trúng khu này, sau đó mua đứt hơn ngàn mét đất, dốc sức xây dựng lên Fenniky.

“Ừm! Trên danh nghĩa do người Nhật xây dựng lên, nhưng thực chất đây vốn là khu sinh thái do nhà họ Lưu đứng phía sau bí mật gom góp đầu tư một khoản.”
Nghe đến đây, Bạch Khởi La tròn xoe mắt:
“Vậy thì chắc chắn là đám người nhà họ Lưu đã giả mạo tin nhắn của anh, hẹn chú Tiêu tới đây gặp.

Tiêu Bách Thần, anh phải cẩn thận!”
.......!
“Bách Thần, cha đến rồi!”
Tiêu Hoàng Long theo sự chỉ dẫn của nhân viên du lịch, tìm được một căn phòng xa hoa, sang trọng, lối kiến trúc ở đây vô cùng phong phú.

Mặc dù đang là chủ nhật, thường thì ngày nghỉ phải vô cùng đông đúc khách du lịch.

Vậy mà hiện tại Fenniky lại thưa thớt, nhìn quanh quất cũng chỉ có nhân viên cùng lác đác một vài vị khách tham quan đi đi lại lại mà thôi.

“Mời ông ngồi đây đợi.

Anh Tiêu đã căn dặn chuẩn bị bữa tối để cùng ông thưởng thức.”
Tiêu Hoàng Long gật đầu, đoạn hỏi lại:
“Con trai tôi có nói khi nào nó sẽ đến không?”
Gã nhân viên mỉm cười thân thiện đáp lại:
“Khoảng mười phút nữa anh ấy sẽ có mặt!”
Trong lòng Tiêu Hoàng Long có chút dao động.

Kể từ lần gặp riêng Hamansito vài ngày trước, Tiêu Bách Thần luôn tìm cách tránh né ông.

Ông mở điện thoại, lục lại tin nhắn hồi chiều nhận được đọc lại:
“Tối nay bảy giờ, cha tới khu sinh thái Fenniky dùng bữa với con.


Con có chuyện muốn nói, không để Khởi La biết được.

Coi như hai người đàn ông chúng ta tâm sự riêng!”
Thằng nhóc, rốt cuộc con đang giấu chuyện gì chứ?
Kítttt...!
Xe đang lăn bánh với tốc độ cao thì bỗng va phải một vật gì đó, lập tức chao đảo.

Tiêu Bách Thần phanh gấp, tiếng bánh xe cọ xát mạnh trên mặt đường tạo nên âm thanh chói tai, mùi khét bay nồng nặc, không tự chủ được mà đâm mạnh vào thân cây.

Chỉ cần vượt qua con đường nhỏ này nữa là sẽ đến nơi, thế nhưng lợi dụng bóng tối và địa hình đường nhỏ, có kẻ đã âm thầm đặt một gốc cây lớn ở ngay chính giữa đường, làm cho xe của Tiêu Bách Thần mất lái đâm mạnh vào gốc cây.

Tóc...tóc...!
Một dòng máu đỏ chảy ra, nhỏ xuống ghế lái.

Bạch Khởi La đầu óc choáng váng, đưa tay quệt vết máu trên trán Tiêu Bách Thần, hoảng hốt gọi:
“Bách Thần, anh không sao chứ?”
Trước khoảnh khắc xe đâm vào cây, Tiêu Bách Thần vì muốn bảo vệ cho Bạch Khởi La mà đánh lái phía mình áp thẳng với gốc cây lớn, nếu không người bị thương sẽ là Bạch Khởi La.

“Chết tiệt.

Lũ người này muốn giết chúng ta!”
Tiêu Bách Thần gắng gượng chống người dậy.

Cửa kính xe đã hoàn toàn vỡ nát, hiện tại không thể di chuyển bằng xe được nữa.

Cũng may, khu sinh thái Fenniky đã ở ngay trước mắt, đi bộ chừng người mười lăm phút nữa sẽ tới.

Cô dìu anh xuống xe, nhưng phát hiện chân phải của Tiêu Bách Thần đã bị kẹt, có lôi thế nào cũng không kéo ra được.

“Nguy rồi, chân anh, chân anh bị mắc kẹt rồi!”
Tiêu Bách Thần mệt mỏi ngả lưng ra sau ghế, lại nhìn xuống chân, chán ghét đáp:
“Cô ra sau cốp tìm cho tôi cái búa bẩy!”
Bạch Khởi La nhanh chóng chạy xuống, vòng ra sau mở cốp.

Tuy nhiên, ngay khi bước xuống xe, chân tay cô lập tức cứng đờ.

Mùi xăng nồng nặc không ngừng lan ra trong không gian, tiếng xăng chảy ồ ạt xuống đất như đang gào thét vào tai cô tiếng hò hét của tử thần.

“Bách...Bách Thần...xe sắp nổ!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi