TUYỆT THẾ VŨ THẦN

Thanh Tâm tửu lâu lập tức yên tĩnh hẳn.

Mọi người đều nhìn lên má thiếu nữ, nơi đó có dấu bàn tay cực kỳ rõ ràng.

Không ai ngờ Lâm Phong thật sự tát ả không chút lưu tình, không hề do dự.

Bàn tay này không chỉ tát mặt thiếu nữ, đồng thời cũng tát cả Thanh Tâm.

Mọi người giật mình, thiếu nữ thì hoàn toàn ngẩn ngơ, chậm rãi giơ tay lên sờ gò má mịn màng của mình, lập tức có cảm giác đau đớn nóng rát truyền tới.

Ả, họ Đoàn, họ của hoàng tộc, thân thể thiên kim, nói một không hai, không ai dám chọc, nhưng hôm nay Lâm Phong lại một cái tát vào mặt ả.

Đôi mắt vốn xinh đẹp kia giờ phun ra lửa giận, cực kỳ lạnh lùng nhưng lại có vẻ hung tợn.

- Ngươi không nên ra tay.

Một giọng nói đánh vỡ sự yên tĩnh đáng sợ này, người nói là Thanh Tâm. Mặc dù bị Lâm Phong dùng hành động cho một cái bạt tai, khí chất nàng ta vẫn tao nhã cao quý như cũ, âm thanh vẫn nhu hòa như vậy, giống như nàng không hề tức giận.

- Ý của cô hẳn là ta để ả nhục nhã mà không được đáp trả?

Lâm Phong nhìn Thanh Tâm, cũng nói với ngữ khí bình tĩnh, nhưng trong loại bình tĩnh này lại lộ ra cuồng ngạo, ngang ngạnh.

- Dù cô ấy có thật sự ra tay nhục nhã ngươi, ngươi cũng không nên làm thế, huống chi cô ấy còn chưa làm gì.

Thanh Tâm đáp, không thể nghi ngờ là câu trả lời thuyết phục cho câu hỏi của Lâm Phong, dù Lâm Phong khiến nàng bị sỉ nhục, cũng không nên đánh trả như vậy.

- Khiến cô thất vọng rồi!

Lâm Phong nói với vẻ lạnh lùng, người phụ nữ này tâm cơ quá sâu, nhìn như nhu hòa tao nhã nhưng kỳ thực lạnh lùng kiêu ngạo, Lâm Phong không hề thích chút nào.

- Không phải chuyện ta thất vọng hay không, chính là hôm nay ngươi đã không thể xong việc, giống như ngươi nói đó, có một số chuyện, nếu làm thì sẽ phải trả cái giá đắt.

- Cô sai rồi.

Lâm Phong lắc lắc đầu, nói:

- Không chỉ sai, mà còn ngu muội! Ở trong mắt người như cô, bọn ta không đáng để nhắc tới, có thể thoải mái hạ nhục, dù chịu nhục cũng không thể đáp trả, cho nên dù ta không làm gì thì thứ chờ ta cũng chỉ là sỉ nhục, mà ta làm thì hậu quả chỉ nghiêm trọng hơn thôi! Một khi đã như vậy, ta hà tất phải trốn tránh, chờ các ngươi nhục nhã ta?

- Chẳng lẽ ngươi không nghĩ cái giá ngươi trả không nổi ư?

Thanh Tâm hỏi.

- Ta dám cam đoan, cho dù là giá gì thì ta cũng sẽ chịu được, nhưng ít ra trước khi nó giáng đến thì ta có thể cho ả trả giá trước.

Lâm Phong nhìn lướt qua thiếu nữ, lời nói bình tĩnh kia khiến mọi người lại run lên.

Ý của Lâm Phong đã rất rõ ràng, nếu muốn đối phó hắn thì chí ít cũng phải suy nghĩ đến sự an nguy của cô gái kia đã.

Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn.

Mặc dù là Thanh Tâm, khi nghe được những lời bình tĩnh của Lâm Phong, con ngươi cũng hơi co rụt lại. Vị thiếu niên này thực sự chỉ mười sáu tuổi ư, có thể bình tĩnh lạnh nhạt như nắm tất cả trong bàn tay vậy.

- Ngươi uy hiếp ta?

Thiếu nữ cũng hiểu ý của Lâm Phong, tay vẫn ôm má như trước.

- Ngươi còn chưa đến mức ngu xuẩn không chữa nổi, ít nhất còn có thể nghe ra là ta đang uy hiếp ngươi.

Lâm Phong nói đầy châm chọc, theo hắn, thiếu nữ này hoành hành ngang ngược, không thể nghi ngờ là hạng người ngu xuẩn. Dù ngươi gia thế xuất chúng mà thực lực bản thân không đủ, nếu đụng phải kẻ điên thì coi như là tự tìm đường chết, không phải ai cũng sợ chết, có một số người họ coi trọng tôn nghiêm còn hơn cả tính mạng mình.

- Có lẽ ngươi biết thân phận cô ấy rồi thì sẽ không lạnh lùng bình tĩnh thế đâu.

Thanh Tâm lại nói, nàng muốn nhìn Lâm Phong sợ hãi. Với cái tuổi trẻ đến quá đáng này, hắn lại có thể bình tĩnh như vậy khiến nàng thực không quen.

- Ngươi cứ thử xem.

- Cô ấy họ Đoàn.

Thanh Tâm nhìn chằm chằm Lâm Phong, nàng khát khao nhìn thấy thứ gì đó trong ánh mắt Lâm Phong.

Cũng cùng lúc đó, thiếu nữ ngẩng cao đầu nhìn Lâm Phong, định xem Lâm Phong sợ hãi và thấp kém ra sao.

Đáng tiếc, cả hai đều phải thất vọng, đôi mắt Lâm Phong vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt, không chút sợ hãi như trước.

- Con cháu hoàng thất?

Lâm Phong không hề sợ hãi chút nào, mà ngược lại, hắn còn nở nụ cười thản nhiên, nói:

- Bên bàn ta cũng có một người họ Đoàn, nhưng hắn còn khiêm tốn hơn ả nhiều, dù sinh ra ở hoàng gia, cũng không đến mức không dùng thiên phú và thực lực đi chứng minh sự ưu tú của mình, lại ỷ thế hiếp người thế này! Người như thế tin rằng sẽ chỉ là nỗi sỉ nhục của hoàng thất, làm cho hoàng thất phải hổ thẹn.

Thiếu nữ thay đổi sắc mặt, ả vốn muốn nhìn ánh mắt sợ hãi của Lâm Phong, nhục nhã Lâm Phong, nhưng ả không nghĩ Lâm Phong lại dùng một câu nói nhục nhã ả.

Mà Thanh Tâm cũng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lướt qua mấy người sau lưng Lâm Phong, cuối cùng nàng nhìn Mộng Tình đang che mặt kia. Nếu trong ba người này có người họ Đoàn, nàng tin người đó là Mộng Tình hơn, có người dù muốn che giấu nhưng cũng không cách nào che được khí chất của mình.

Mộng Tình chính là người có được khí chất đặc biệt này, thánh khiết, dù Thanh Tâm thấy nàng rồi thì vẻ tự tin cũng bớt đi ít nhiều.

Quay đầu lại, Thanh Tâm nhìn lên tầng ba, nơi đó có một lầu các trên không, chỉ có một gian, cũng chỉ có một mình nàng có thể đặt chân vào.

Nhưng lúc này từ bên trong lại truyền ra một giọng nói.

- Ta chưa từng thấy bọn họ.

Một câu rất đơn giản nhưng lại làm cho người ở đây khẽ run.

Ta chưa từng thấy bọn họ?

Lâm Phong nói phía sau hắn có một người họ Đoàn, mà giọng nói thần bí truyền tới từ trong lầu các kia lại nói là chưa từng gặp bọn họ bao giờ, những lời này hoàn toàn phủ nhận thân phận của đám người Lâm Phong, cũng chứng minh thân phận của người trong lầu các kia, chỉ có người gặp rất nhiều người của Đoàn gia mới có thể nói ra lời đó.

- Xem ra lời đồn không hề giả, lâu chủ Thanh Tâm của Thanh Tâm tửu lâu đúng là người phụ nữ của y.

Có người thầm nghĩ trong lòng, vô cùng kinh ngạc.

Khó trách hôm nay bỗng dưng may mắn được nghe tiếng đàn, hóa ra là gã ở trong, tiếng đàn là gảy cho gã nghe.

Thiếu nữ kiêu ngạo kia nghe được câu này thì vẻ kiêu ngạo trong mắt đều thu lại, là gã!

Ở trước mặt gã, ả thật sự quá mức bé nhỏ, bé nhỏ không đáng kể. Gã chính là mặt trăng, mà ả chỉ là đom đóm.

Thanh Tâm nghe được lời này thì khẽ gật đầu, nếu gã chưa từng gặp thì chứng tỏ là không quan trọng.

- Ngươi còn gì để nói không?

Thanh Tâm cũng lạnh nhạt nói với Lâm Phong, dường như muốn cho Lâm Phong trăn trối.

Lâm Phong khẽ lắc đầu.

- Như vậy, ngươi ở tửu lâu của ta gây sự, ta có nên “mời” ngươi ra ngoài hay không.

Thanh Tâm cố ý nhấn mạnh chữ “mời”, mà nàng ta nói xong thì hai bóng người như quỷ vị hư vô hiện ra bên cạnh nàng, lẳng lặng đứng đó. Lâm Phong lại cảm thấy áp lực kéo tới mình.

Hai bóng người này từ trong lầu trên cao kia nhảy xuống, hiển nhiên là người vừa nói kia mang theo.

- Quá mạnh, ta không phải đối thủ của họ.

Chỉ nhìn động tác của đối phương, Lâm Phong liền hiểu được chênh lệch thực lực hai bên căn bản không thể bù được, hắn nhìn lên lầu các kia, Lâm Phong biết rất có thể hắn gặp phải người mà Đoàn Phong từng nói với hắn.

Chỉ là Lâm Phong còn đang suy đoán, người trong đó là Vô Đạo thái tử hay Nhị hoàng tử điện hạ ôn hòa đây? Hay là một người khác.

- Ai dám động con gái của ta?

Đúng lúc này, một âm thanh lạnh lẽo vang lên, các tầng tửu lâu đều rung lên một cái. Ngay sau đó, Từng bóng người trực tiếp nhảy lên tầng hai, đi tới sau người thiếu nữ kiêu ngạo kia. Những người này đều có ánh mắt thâm thúy, ổn trọng như núi, chỉ đứng đó đã tạo cho người ta một luồng khí thế đầy áp lực.

Ở cầu thang vang lên tiếng bước chân, một nam tử trung niên bước đi mạnh mẽ lên đây, thấy Thanh Tâm thì khẽ gật đầu, mà nhìn thấy hai người bên cạnh Thanh Tâm thì đồng tử hơi co rút lại, nhưng chớp mắt đã khôi phục bình thường như chưa từng xảy ra chuyện gì.

- Cha!

Thiếu nữ kiêu ngạo kia hô một tiếng, đang muốn đi thì phát hiện một luồng khí tức băng hàn khóa chặt ả lại, như chỉ cần ả động là khí tức đó sẽ lấy mạng ả ngay.

- Thật to gan.

Tên trung niên kia lạnh lùng uy nghiêm bước đến, với thế uy áp cuộn trào, tràn ngập không trung.

Lúc này tửu lâu trở nên vô cùng đè nén, giống như có thể bị khí thế này đè sập bất cứ lúc nào, người trong tửu lâu đều tránh né rất xa.

Lấy Lâm Phong làm trung tâm, lực áp bách này càng ngày càng mạnh, làm cho Lâm Phong cảm thấy thân thể như bị đè bởi sức nặng trăm ngàn cân.

- Giờ, ngươi đã hối hận chưa?

Âm thanh bình thản truyền tới từ miệng Thanh Tâm, nàng khát vọng nhìn thấy cảm xúc nào khác ở trong ánh mắt Lâm Phong, tỷ như sợ hãi, hoặc là hối hận.

- Có một số chuyện vốn là bất đắc dĩ, làm thì làm rồi, không việc gì phải hối hận.

Lâm Phong thản nhiên cười, lộ ra hào khí nhàn nhạt.

- Say rượu ca hát, đời người có bao lâu, nếu sống không có tôn nghiêm thì còn ý nghĩa gì nữa.

Có một số việc, biết rõ là sai nhưng vẫn phải làm.

- Dù ngươi có hối hận thì cũng không còn cơ hội nữa.

Người trung niên nhìn dấu vết trên mặt con gái, hàn ý lạnh lẽo tản ra.

Một loại khí túc sát tràn ngập, ép tới Lâm Phong.

- Say rượu ca hát, đời người có bao lâu!

Mộng Tình thì thào những lời của Lâm Phong, trong ánh mắt mang theo nghi hoặc.

Đứng dậy, Mộng Tình đi đến sau Lâm Phong, ngẩng đầu liền nhìn thấy đám người đang áp tới Lâm Phong. Trong đôi mắt nàng lóe lên hàn quang.

- Các ngươi nhiều người là có thể bắt nạt Lâm Phong sao?

Mộng Tình chậm rãi nói, mà nàng cũng đi đến trước người Lâm Phong.

Lúc này, hàn ý vô hình lạnh đến mức tận cùng đóng băng không gian lại, lạnh đến mức khiến cho người ta hít thở không thông, lãnh đến trái tim cũng phải ngừng đập.

- Toàn bộ, cút!

Lời nói ra, trong không khí lại có một tầng hàn băng chậm rãi ngưng kết, xâm nhập tới đám người. Lúc này, nơi này đóng băng, mọi người hoàn toàn sợ hãi, run rẩy trong lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi