TUYỆT THẾ VŨ THẦN

- Lâm Phong.

Liễu Phỉ hơi sững lại, người đeo mặt nạ đồng này không ngờ lại là tên nhóc Lâm Phong, hắn đã cứu mạng cha sao?

Liễu Thương Lan quay sang nhìn Lâm Phong, hai lần gặp hắn, hắn đều mang mặt nạ, nên lúc này Liễu Thương Lan mới nhìn thấy khuôn mặt thật của Lâm Phong.

Khuôn mặt tuấn tú vẫn tươi cười, ánh mắt trẻ tuổi đã có thêm vài phần sâu sắc nhưng lại ẩn chưa sự bất cần đời.

- Tuổi vẫn còn trẻ thật.

Liễu Thương Lan thầm than một tiếng, lại thở dài nói:

- Xưa nay anh hùng đều là như vậy.

Lần đầu tiên gặp Lâm Phong, chỉ với vài lời nói của hắn đã khiến Liễu Thương Lan từ bỏ ý định tự phế tu vi, mỗi một câu chữ của hắn đều khiến Liễu Thương Lan phải ngẫm nghĩ.

Lần thứ hai gặp Lâm Phong, vẫn là những lời lẽ sắc bén như đao, có điều lại là mũi đao hướng vào tim Đoàn Thiên Lang, khiến Đoàn Thiên Lang á khẩu trước mặt đám đông, cũng làm giảm đi đáng kể uy nghiêm của thánh viện Tuyết Nguyệt.

Việc này không chỉ cần có trí tuệ mà còn cần sự ngông cuồng phóng đãng cùng dũng khí mới có thể dám ở trước mặt đám đông làm nhục Thiên Lang vương gia, bóng gió đả kích hoàng thất Tuyết Nguyệt.

Liễu Thương Lan quả thực không hề nghĩ đến, một người đầy trí tuệ, không biết sợ hãi trước bất cứ thứ gì lại là một thanh niên vẫn còn có chút ngây ngô non nớt.

- Lâm Phong, lúc nãy ngươi nói ngươi là… nam nhân của Phỉ Phỉ.

Liễu Thương Lan đột nhiên hỏi Lâm Phong, sắc mặt lộ vẻ kỳ quái:

- Thật không?

Lâm Phong gãi gãi đầu, tỏ vẻ ngượng ngịu, lại thấy Liễu Phỉ đang trợn mắt nhìn mình.

- Cha, cha đừng nghe tên khốn này ăn nói lung tung, hắn chính là một con quỷ háo sắc.

Liễu Phỉ tức giận nói, tên khốn này không ngờ lại dám nói cô là nữ nhân của hắn ở ngay trước mặt cha cô, thật là trơ trẽn…

- Quỷ háo sắc.

Lâm Phong nghe thấy vậy liền cảm thấy khó chịu, không chút khách khí nhìn chằm chằm vào Liễu Phỉ, nói:

- Phỉ Phỉ, hôm đó chẳng phải là cô tự nhận mình là nữ nhân của ta sao, ta lại càng không hề ép buộc cô, tại sao ta lại trở con quỷ háo sắc rồi? Nếu nói háo sắc, là cô mới phải.

- … …

Liễu Phỉ nhìn không chớp mắt, thiếu chút nữa bị làm cho tức chết, tên lưu manh khốn nạn này!

Liễu Thương Lan cũng trợn tròn mắt vô cùng ngạc nhiên, quả thật không thể hiểu đầu đuôi sự việc.

Lâm Phong nhìn thấy Liễu Phỉ giận đến đỏ bừng mặt, không khỏi có chút đắc ý, ai bảo cô ta dám mắng hắn là đồ háo sắc.

Thấy bộ dạng của Liễu Phỉ cùng Lâm Phong, Liễu Thương Lan không khỏi bật cười, nói:

- Được rồi được rồi, Phỉ Phỉ, chúng ta về thôi.

Lâm Phong hung hăng lườm Lâm Phong một cái, gượng ép quay người đi, thúc ngựa tiến về phủ.

Ba người ba ngựa, đến trước phủ tướng quân, bên ngoài phủ có rất nhiều quân sĩ đang cưỡi tuấn mã Xích Huyết, nhìn thấy đám người Lâm Phong đi đến, vội vàng xuống ngựa, chỉnh tề nghênh đón.

Cũng đúng lúc này, dưới ánh nhìn kinh ngạc của ba người Lâm Phong, đám người kia quỳ rạp xuống đất, phát ra tiếng khóc nức nở.

Càng khiến cho Lâm Phong cảm thấy quái dị chính là đám người này không phải đang quỳ lạy Liễu Thương Lan, cũng không phải là Liễu Phỉ, mà chính là hắn.

- Tạ ơn cứu mạng của công tử.

Đám người đồng thanh hô vang khiến Lâm Phong giật nảy mình.

- Các vị mời đứng dậy, sao lại phải hành lễ lớn như vậy.

Vừa mới định thần lại Lâm Phong vội nhảy xuống ngựa, những quân sĩ này ngày đêm quên mình bảo vệ quốc gia, hắn sao có thể nhận lạy của bọn họ.

- Công tử, lần này cậu không chỉ cứu hai trăm vệ binh Xích Huyết, mà còn cứu cả mạng tướng quân. Nếu như lần này mà tướng quân không trở lại, thì thành Đoạn Nhận sẽ sớm bị phá, đến lúc đó nước Ma Việt dẫn quân tiến vào, máu chảy thành sông, công tử đã cứu tướng sĩ cả thành cùng dân chúng Tuyết Nguyệt, một lạy này là hoàn toàn xứng đáng.

Trong đám quân sĩ, một người đứng lên nghiêm chỉnh nói với Lâm Phong, khiến Lâm Phong hơi sững lại.

Những việc này hắn đích thực không hề nghĩ tới.

- Vậy thì Lâm Phong liền nhân một lạy của mọi người, mọi người giờ có thể đứng lên rồi chứ.

Lâm Phong cũng không phải người không thấu tình đạt lý, nên lập tức nói với đám đông để bọn họ đứng dậy, đám quân sĩ đều nhìn Lâm Phong với ánh mắt cảm kích.

- Được rồi, đi làm chuyện của mình đi.

Liễu Thương Lan phất tay nói, đám người mới từ từ tán đi.

- Lâm Phong, Xích Huyết vệ là tướng sĩ tinh nhuệ nhất trong Xích Huyết thiết kỵ, mỗi người đều thống lĩnh hàng trăm thậm chí hàng nghìn thiết kỵ. Bọn họ tất cả chỉ có năm trăm người, là những thuộc hạ ta tin tưởng nhất, đồng thời cũng là quân tinh anh thực sự trong đoàn quân này, những người theo ta đến Hoàng thành đều là Xích Huyết vệ. Ngươi cứu bọn họ, nếu sau này có cơ hội bước lên chiến trường, bọn họ sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của ngươi.

Liễu Thương Lan đột nhiên lên tiếng nói, khiến cho Lâm Phong hơi ngây ra, lẩm bẩm nói:

- Ta? Trợ thủ?

- Đúng vậy, ngươi.

Liễu Thương Lan nghiêm túc gật đầu:

- Giờ ta đã bị những kẻ giấu mặt kia ngắm trúng, tuy bọn họ không thể đụng đến ta được, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có biến cố, nếu như có một ngày ngươi có cơ hội bước vào chiến trường, hoặc có chuyện gì đó xảy ra, bọn họ sẽ toàn tâm toàn lực giúp đỡ ngươi.

Lâm Phong gượng cười, chuyện trong tương lai ai có thể đoán trước được.

Tiến vào trong phủ tướng quân, Lâm Phong phát hiện, phía cuối phủ trực tiếp thông với cổng thành. Điều này khiến Lâm Phong không khỏi than thở, Liễu Thương Lan quả thực là một người có trách nhiệm, nếu như thành bị phá, nơi đầu tiên bị tiến đánh sẽ chính là phủ của ông.

- Phỉ Phỉ, con đi về phòng nghỉ ngơi trước đi, ta cùng Lâm Phong đi dạo một lát.

Liễu Thương Lan nói với Liễu Phỉ, ánh mắt Liễu Phỉ nhìn cha mình đầy vẻ nghi ngờ.

- Dạ.

Liễu Phỉ chỉ khẽ gật đầu chứ không hỏi thêm, tự mình thúc ngựa rời đi.

- Lâm Phong, đi quanh cổng thành một chút được không?

Liễu Thương Lan nhìn Lâm Phong nói.

Lâm Phong cũng thầm thắc mắc, không biết Liễu Thương Lan tại sao lại cố ý để Liễu Phỉ rời đi, một mình nói chuyện riêng với hắn.

- Vâng.

Lâm Phong khẽ gật đầu, hai người thúc ngựa đi về phía Tây, đến chân thành phía Tây, ở đây càng có nhiều quân sĩ đóng quân hơn, có điều bọn họ cho dù nhìn thấy Liễu Thương Lan, cũng vẫn ở nguyên vị trí canh gác, không hề hành lễ, kỷ luật cực kỳ nghiêm minh.

Xuống ngựa, Liễu Thương Lan dẫn Lâm Phong theo bậc thang bên trái cổng thành bước lên thành lầu, lập tức Lâm Phong cảm nhận được gió lạnh ập tới.

Phóng mắt nhìn quanh, Lâm Phong liền bị cảnh tượng trước mắt thu hút.

- Thành Đoạn Nhận, đao gãy lưỡi, người đứt ruột.

Lâm Phong hồi tưởng lại một câu nói, cảm thấy vô cùng chuẩn xác.

Trên mặt đất hoang vu trước mắt trải đầy lưỡi gươm đao đứt gãy.

Có một vài cái vẫn sáng loáng sắc nhọn, cũng có cái lại đã đầy vết hoen rỉ.

- Đống lưỡi đao gãy này đều là của tướng sĩ đã hy sinh, ta chưa từng hạ lệnh thu lại, mà để chúng nằm ở nơi đó, một là vì muốn tưởng niệm những người đã chết, hai là để cảnh tỉnh những người đang sống.

Liễu Thương Lan đứng bên cạnh chậm rãi nói, vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía xa, ở đó có một đạo lạch trời, giống như được tạo ra một ngọn núi cực lớn bị lưỡi kiếm bổ ra làm hai, ở giữa có một khe hở nhìn có vẻ tương tự như khe núi của Vân Hải tông, cũng chính là nơi tu luyện trước đây của Liễu Phỉ.

Chỉ khác là ngọn núi này cao hơn, nguy hiểm hơn, ở các vị trí khác nhau trên đỉnh núi có rất nhiều quân sĩ đang mai phục, chỉ cần có kẻ xâm lược, sẽ lập tức bị bắn chết.

- Nơi đó gọi là Đoạn Nhận Thiên Nhai, vượt qua đó chính là thiên nhai, có thể sẽ một đi không trở lại.

- Đoạn Nhận Thiên Nhai, cái tên thật chuẩn xác.

Lâm Phong thầm thì một tiếng.

- Ma Việt không giống với Tuyết Nguyệt chúng ta, cả nước bọn họ đều là binh sĩ, vô cùng dũng mãnh, không có tông môn, hoàng thất thống trị, do đó quân lực cùng lực chấp hành của bọn họ mạnh hơn nước Tuyết Nguyệt ta rất nhiều! Nếu như không có Đoạn Nhận Thiên Nhai này, chỉ e thành Đoạn Nhận sớm đã bị công phá rồi.

Liễu Thương Lan lại lên tiếng nói, nước Tuyết Nguyệt, tông môn gia tộc san sát, rất nhiều người đều theo đuổi con đường võ đạo của riêng mình, không màng đến quốc sự, quân lực, không thể nào đối kháng lại Ma Việt, do đó khi thành lập Tuyết Nguyệt thánh viện. Liễu Thương Lan cũng hết sức tán thành, ông cũng hy vọng Tuyết Nguyệt có thể gây dựng được thế lực cường mạnh, đánh đâu thắng đó.

- Lâm Phong, tình cảnh của ta ngươi cũng thấy rồi, trong có hoàng thất uy hiếp, ngoài có cường địch nhăm nhe, có lẽ một ngày nào đó sẽ đột ngột giã từ cũng chưa biết chừng.

Thần sắc Lâm Phong hết sức phức tạp, điều Liễu Thương Lan nói là sự thật, loạn trong giặc ngoài, trừ khi ông vứt bỏ thành Đoạn Nhận, từ bỏ chức vị tướng quân, thì mới có thể sống bình yên, có điều Lâm Phong biết rõ, muốn Liễu Thương Lan vứt bỏ huynh đệ, vứt bỏ thành trì là điều không tưởng.

- Cho nên Lâm Phong, ta muốn thỉnh cầu ngươi một chuyện.

Lâm Phong sửng sốt quay lại nhìn Liễu Thương Lan.

Chỉ nghe Liễu Thương Lan chậm rãi nói:

- Giúp ta chăm sóc Phỉ Phỉ thật tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi