TUYỆT THẾ VŨ THẦN

- Hàn Man, những tướng lĩnh trong quân thực lực như thế nào?

Lâm Phong mở miệng hỏi, muốn hiểu rõ lực chiến đấu của toàn quân đoàn, cũng như của từng tướng lĩnh

- Quân sĩ nói chung đều là Khí Vũ cảnh, Vệ đội trưởng thường là võ tu Khí Vũ cảnh đỉnh phong. Mà Bách phu trưởng, ngoại trử cần biểu hiện trong quân còn cần Linh Vũ cảnh mới có thể đảm nhiệm. Về phần Thiên phu trưởng, thì yêu cầu càng khắt khe, ít nhất phải là Linh Vũ cảnh tầng ba trở lên. Còn tam đại thống lĩnh, một người Linh Vũ cảnh tầng tám, hai người Linh Vũ cảnh tầng chín, chỉ thiếu chút nữa là đạt Huyền Vũ, cực kỳ mạnh.

Hàn Man cùng Lâm Phong nói từng cái một, ở thế giới thực lực là tối thượng, cho dù ở trong quân cũng phải dùng thực lực để nói chuyện. Chỉ dựa vào chiến công mà không có thực lực, thuộc hạ cũng không phục ngươi, hơn nữa trên chiến trường còn dễ bị ám sát, dao động lòng quân, loại chuyện này là tối kỵ trong quân.

- Phong ca, chúng ta đang ở Xích Huyết quân đoàn, tuy rằng lượng người không thể so sánh với bọn họ. Nhưng nếu so thực lực bình quân thì cường đại hơn ba quân đoàn lớn. Hơn nữa thống lĩnh Xích Huyết là Linh Vũ cảnh tầng chín, nghe nói có khả năng tiến vào Huyền Vũ bất cứ lúc nào, uy chấn bốn phương.

Hàn Man bổ sung thêm một tiếng, Lâm Phong đương nhiên cũng hiểu được điểm ấy. Xích Huyết thiết kỵ là do một tay Liễu Thương Lan tạo nên, là con át chủ bài của quân đoàn, sao có thể không cường đại.

Ngay cả áo giáp của Xích Huyết thiết kỵ cũng có chút khác biệt so với ba quân đoàn lớn. Nó được chế tạo từ vàng đen, phòng ngự rất mạnh, áo giáp ánh lên màu đỏ huyết sắc sáng bóng, cực kỳ uy vũ. Giống như áo giáp Hàn Man cùng Phá Quân mặc trên người lúc này, khiến người khác nhìn thấy sợ hãi, liếc mắt nhìn một cái, giống như mang theo khí tức thiết huyết, sắc bén.

- Phong ca, nếu không thì huynh để tướng quân sắp xếp cho huynh chức Thiên phu trưởng, ba huynh đệ chúng ta cùng nhau giết địch.

Trong lòng Hàn man hơi có ý tứ. Lần này Lâm Phong vốn là cố ý lên chiến trường, muốn ra trận giết địch. Nếu huynh đệ có thể kề vai chiến đấu, chắc chắn hào khí khắp nơi.

- Xem rồi tính.

Lâm Phong tin tưởng, nếu là hắn mở miệng, Liễu Thương Lan chắc chắn cho hắn một chức Thiên phu trưởng. Nhưng mà, đúng như Hàn Man nói, chức vị của hắn nên dựa vào chiến công đi lên, chứ không phải dựa vào tình cảm riêng tư. Nếu Liễu Thương Lan trực tiếp cho hắn vị trí tướng lĩnh, khó tránh khỏi khiến người trong quân không phục, ảnh hưởng đến lòng quân. Đây cũng không phải là mong muốn của Lâm Phong.

- Tiểu Phong!

Nhưng vào lúc này, có mấy thân ảnh ở xa xa sải bước tới gần, có năm người, người đi đầu chính là Liễu Thương Lan.

Nhìn thân ảnh năm người này, Hàn Man cùng Phá Quân nháy mắt đứng nghiêm, hơi khom người, chào:

- Tướng quân, Thống lĩnh.

- Ừ.

Liễu Thương Lan khẽ gật đầu, nói:

- Hàn Man, Phá Quân, hai người các người đi về trước đi

- Dạ, tướng quân!

Hàn Man cùng Phá Quân đều liếc nhìn Lâm Phong một cái, trong ánh mắt mang theo ý cười sâu xa, lập tức cất bước rời đi.

- Tiểu Phong, cháu theo ta vào trong trướng đi.

Liễu Thương Lan hướng Lâm Phong nói một tiếng, rồi lập tức cùng bốn người kia cất bước vào trong trướng, Lâm Phong theo sát phía sau.

Trong doanh trướng, Liễu Thương Lan cùng bốn người kia chia ra ngồi xuống, đều đang đánh giá Lâm Phong đứng trong doanh trướng, đồng thời, Lâm Phong cũng đang đánh giá bọn họ.

Chỉ thấy hai người trái, phải Liễu Thương Lan mặc kim ô giáp cùng hoàng kim giáp, còn hai người ở dưới lại mặc ngân giáp.

Hơn nữa, ánh mắt bốn người này đều sắc bén như điện, trên người mang theo khí tức uy nghiêm, chỉ là yên lặng ngồi đó đã khiến Lâm Phong cảm nhận được cỗ khí thiết huyết.

- Tiểu Phong, đây là thống lĩnh Xích Huyết, Cưu Xích Huyết, thống lĩnh trung quân, Nhậm Khinh Cuồng, Tả quân thống lĩnh, Phong Vũ Hàn, Hữu quân thống lĩnh, Lôi Kình Thiên.

Liễu Thương Lan hướng Lâm Phong giới thiệu: người mặc kim ô giáp là Cưu Xích Huyết, thống lĩnh Xích Huyết vệ, mặc hoàng kim giáp là Nhậm Khinh Cuồng, thống lĩnh trung quân, mặc ngân giáp là Phong Vũ Hàn, Lôi Kình Thiên, thống lĩnh hai cánh quân trái phải.

Liễu Thương Lan, lại thêm bốn người này, nắm trong tay toàn bộ quân đoàn ba mươi vạn đại quân, quyền thế ngập trời.

- Lâm Phong bái kiến Cưu thống lĩnh, Nhậm thống lĩnh, Phong thống lĩnh, Lôi thống lĩnh.

Hướng bốn người khẽ khom lưng, ý nghĩ Lâm Phong thay đổi thật nhanh, Liễu thúc tới liền đem bốn vị thống lĩnh trong quân giới thiệu cho hắn nhận thức, không biết là ý gì.

Hơn nữa, vừa rồi, Liễu Thương Lan đi ra ngoài một chuyến, sau khi trở về liền đi cùng bốn vị thống lĩnh, đây rõ ràng là cố tình làm chứ không phải trùng hợp.

- Đây chính là Lâm Phong ta nói với các ngươi, người trong lòng của Phỉ Phỉ, con rể tương lại của ta.

Liễu Thương Lan hướng bốn vị thống lĩnh cười nói, khiến cho con ngươi Lâm Phong ngưng tụ. Liễu Thương Lan vậy mà hướng bên ngoài tuyên bố Lâm Phong cùng Liễu Phỉ là quan hệ nam nữ, hơn nữa còn nói thẳng Lâm Phong là con rể ông.

Tuy Lâm Phong biết Liễu thúc cố ý hợp tác mình và Liễu Phỉ, nhưng dù sao mình cùng Liễu Phỉ bây giờ chỉ là bằng hữu, cũng không thiết lập quan hệ như vậy. Mà cho dù quan hệ gì, Liễu Thương Lan làm thế này, khiến cho Lâm Phong có vài phần ngờ vực. Nhưng Liễu Thương Lan đã nói như thế rồi, hắn cũng không tiện mở miệng bác bỏ, chỉ có thể cam chịu.

- Nam nhân Phỉ Phỉ coi trọng à, để ta đến xem một chút.

Hữu quân thống lĩnh, Lôi Kình Thiên đứng dậy, sải bước tới trước mặt Lâm Phong, trong nháy mắt, một cỗ hơi thở cực kỳ cuồng bạo đập vào Lâm Phong.

Cỗ hơi thở cuồng bạo này tràn ngập thiết huyết, tiêu điều, sát khí mười phần. Trong khoảnh khắc này, Lâm Phong chỉ cảm thấy mình đối mặt không phải là người, mà là một sát nhân điên cuồng, một sát nhân trong tay nhuộm đầy máu tươi.

- Thật là khủng khiếp.

Lâm Phong giữ vững ý chí, sừng sững bất động, cỗ khí tức cuồng bạo này đủ để ảnh hưởng tới tinh thần của người khác, người ý chí không kiên định, sợ rằng ngay cả sát khí này cũng không thể chịu được.

Có thể đi từng bước lên vị trí thống lĩnh, trong tay có bao nhiêu tính mạng, Lâm Phong không dám nghĩ, có được cỗ sát khí này, cũng không hề kỳ lạ.

- Hử?

Lôi Kình Thiên thấy ánh mắt Lâm Phong bình tĩnh, trong ánh mắt lộ ra tia thú vị, sải bước lớn, ngay tức khắc liền ở cách Lâm Phong ba thước, hai tròng mắt nhuốm máu nhìn chằm chằm Lâm Phong giống như ác quỷ.

Sắc mặt Lâm Phong không đổi, lạnh lùng nhìn cặp mắt kia, với tâm chí bây giờ của hắn, sao có thể dễ dàng bị bên ngoài tác động, e sợ cặp mắt cùng hơi thở kia.

Trên người Lâm Phong một cỗ chiến ý cũng sinh ra, sát khí điên cuồng lạnh thấu xương, mặc dù không thể bằng sát khí kia, nhưng vẫn kiên cường như trước.

- Rầm!

Lâm Phong bước từng bước, chẳng những không lùi lại, mà còn hường Lôi Kình Thiên đi tới, khoảng cách hai người chỉ cách nhau hai sải chân, ánh mắt sắc bén cùng bá đạo va chạm trong không trung, sát khí bùng cháy trước mặt, tóc Lâm Phong không gió mà bay.

Một trận giằng co này, ước chừng mười giây, sát khí trên người Lôi Kình Thiên mới chậm rãi biến mất, khóe miệng cũng mỉm cười

- Tốt, đối mặt với khí tức của ta, chẳng những không bị dọa lùi, lại vẫn dám tiến lên từng bước, ta thích.

Lôi Kình Thiên sang sảng cười to, tay vỗ mạnh trên đầu vai Lâm Phong, làm cho thân thể Lâm Phong khẽ run, sức mạnh thật dữ dội.

- Không hổ là nam nhân Phỉ Phỉ coi trọng, tuổi còn trẻ, hẳn là đạt Linh Vũ cảnh tầng năm trở lên, rất tốt.

Tả quân thống lĩnh, Phong Vũ Hàn gật đầu cười nói, so với Lôi Kình Thiên cởi mở sảng khoái, thì Phong Vũ Hàn nhu hòa hơn nhiều.

Toàn bộ không khí nghiêm túc trong doanh trướng, nháy mắt sụp đổ không còn sót lại chút gì.

- Nếu ta nhìn không lầm, chắc là Linh Vũ cảnh tầng sáu, đúng không?

Thống lĩnh trung quân, Nhậm Khinh Cuồng cười nói, Lâm Phong khẽ gật đầu:

- Nhậm thống lĩnh, Lâm Phong đích thực là Linh Vũ cảnh tầng sáu.

- Không đến mười tám tuổi đã có tu vi như vậy, so với đám lão già chúng ta thì mạnh hơn nhiều, tiền đồ vô lượng! Đáng tiếc, với tư chất của ngươi, không có khả năng ở trong quân lâu.

Thanh âm của Nhậm Khinh Cuồng có vài phần tiếc nuối, nói chung những người tuyệt thế vô song cũng sẽ không vì quân, mà một lòng theo đuổi võ đạo. Mặc dù, vào trong quân, ra chiến trường, cũng chỉ để rèn luyện, thử nghiệm tình huống sinh tử thực sự, tìm kiếm cơ hội đột phá. Người như thế, rèn luyện xong liền sẽ rời đi.

Người giống Liễu Thương Lan rất ít, hơn nữa, Liễu Thương Lan cũng bởi vì làm tướng trong quân, nhiều nguyên nhân cùng chuyện vụn vặt ràng buộc, làm chậm trễ thiên phú. Nếu không thực lực Liễu Thương Lan không chỉ ở mức như ngày hôm nay.

Làm tướng cùng rèn luyện khác nhau. Rèn luyện chỉ cần không ngừng theo đuổi thực lực, còn làm tướng là phải thống lĩnh một quân đoàn, khiến lòng người mệt mỏi quá độ.

Thiên phú của Lâm Phong dường như còn khủng bố hơn Liễu Thương Lan, tự nhiên càng không có khả năng ở lâu trong quân.

Bốn vị thống lĩnh, chỉ có thống lĩnh Xích Huyết, Cưu thống lĩnh không nói gì, sắc mặt y vẫn nghiêm trang như trước, giống như hàn băng vạn năm không thay đổi.

- Được rồi, các ngươi cũng đi mau đi, Xích Huyết lưu lại là được.

Liễu Thương Lan thản nhiên nói, ba vị thống lĩnh gật đầu, lập tức rời khỏi doanh trướng.

- Lâm Phong.

Lúc này, Cưu thống lĩnh trầm mặc nãy giờ, đột nhiên mở miệng gọi Lâm Phong một tiếng.

- Dạ?

Lâm Phong ngẩng đầu nhìn Cưu thống lĩnh, biết đối phương có điều muốn nói với mình.

- Lâm Phong, Xích Huyết quân đoàn, ngoài ta làm Thống lĩnh ra, còn có ba Phó thống lĩnh, ba mươi Thiên phu trưởng, ba trăm Bách phu trưởng, ba ngàn Vệ đội trưởng, Xích Huyết thiết kỵ tổng cộng có hai vạn tám ngàn năm trăm hai mươi mốt người (28521), mỗi một người đều là quân tinh nhuệ, lấy một chọi mười. Tuy rằng Xích Huyết quân đoàn của ta so với ba quân đoàn khác số lượng là ít nhất, nhưng nếu khai chiến, Xích Huyết thiết kỵ chắc chắn thắng.

Thanh âm Cưu Xích Huyết trang nghiêm, mang theo tự tin mãnh liệt. Hơn nữa, y vậy mà đem số lượng Xích Huyết thiết kỵ nhớ rõ ràng như thế, chính xác đến hàng đơn vị. Phải biết rằng, trong chiến tranh, bất cứ lúc nào cũng có khả năng có người chết, số lượng thực tế rất khó đồng đều, công tác thống kê cực kỳ khó khắn, chỉ có thể biết một con số đại khái.

- Lâm Phong những thứ đó ngươi nhớ kỹ chưa?

Cưu Xích Huyết hướng Lâm Phong nói, khiến ánh mắt Lâm Phong ngưng lại. Nhớ kỹ? Vì sao Cưu Xích Huyết muốn hắn nhớ kỹ?

Nhưng Lâm Phong vẫn gật đầu, nói:

- Nhớ kỹ.

- Nhớ kỹ là tốt, Lâm Phong, mỗi một người trong Xích Huyết thiết kỵ đều là tinh nhuệ, là báu vật. Bởi vậy, sau mỗi chiến dịch lớn nhỏ, ta đều công tác thống kê số lượng, yên lặng ghi lại trong lòng. Như vậy ta sẽ biết tổn thất bao nhiêu người, ta sẽ biết có bao nhiêu huynh đệ rời xa ta. Lòng sẽ đau. Trận chiến tiếp theo, ta sẽ càng thêm cẩn thận, toàn lực ứng phó, ra sức giảm thương vong đến ít nhất.

Cưu Xích Huyết chậm rãi nói, lời của y khiến cho Lâm Phong cảm thấy kính nể. Ngàn quân dễ mua, tướng tốt khó cầu. Cưu Xích Huyết, không thể nghi ngờ là một tướng tốt, coi quân sĩ, tướng lĩnh như huynh đệ. Sau một trận chiến đều công tác thống kê số người, nhớ kỹ trong lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi