TUYỆT THẾ VŨ THẦN

Lâm Phong ngẩn người, có chút kinh ngạc.

Hai tên quân sĩ che mặt khác cũng nhìn thoáng qua người này, hai tròng mắt lộ ra ngoài hiện lên vẻ kinh dị.

– Lâm Phong, ba người chúng ta không có ý làm địch nhân của ngươi, hiện tại nên rời đi thôi.

Người kia nhàn nhạt nói một tiếng, tiếp tục thúc ngựa sóng vai với hai người kia, mở miệng nói.

– Các ngươi nói đúng chứ?

Hai người kia trầm mặc một lúc rồi gật đầu.

– Vậy chúng ta đi thôi!

Người kia lại nói tiếp, sau đó liền quay ngựa. Hai người khác thấy Lâm Phong không có ý ngăn cản cũng liền xoay người, thúc mạnh chân, tiếng ngựa hí vang, đột nhiên vọt đi, dường như là sợ Lâm Phong sẽ đuổi giết bọn họ.

Nhưng mà khi chiến mã của bọn họ mới vượt qua người kia, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt đột nhiên phủ xuống. Ngay sau đó, hai tiếng nổ vang lên, hai người này cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.

Lập tức, một tiếng ùng ùng truyền ra, hai người cảm thấy thân thể căng cứng, buông thả ra lực lượng cuồng bạo, thân thể nhảy mạnh sáng một bên. Nhưng đã chậm, khi thân thể bọn họ vừa muốn nhảy lên, hai chưởng mạnh mẽ cuộn trào như đại dương trực tiếp phủ xuống người bọn họ, trực tiếp phá hủy sinh cơ của hai người.

Lâm Phong cùng Đoàn Diệp Hân đều kinh hãi, nhìn tên quân sĩ che mặt kia đang chậm rãi trở lại.

Đối phương dắt theo chiến mã, đi tới trước mặt Lâm Phong cùng Đoàn Diệp Hân nói:

– Lâm Phong, mặc dù ngươi ở trong nguy cơ mà đạt được đột phá, nhưng giờ phút này thân thể còn rất yếu, không thể đánh lâu! Ta đã vì người mà giải trừ hậu hoạn, ngươi mau sớm tìm chỗ nghỉ ngơi đi.

– Ồ!?

Lâm Phong khe nheo mắt, hắn biết mình rất suy yếu.

Không sai, mặc dù xương cốt vỡ vụn đã được gầy dựng lại, cảnh giới cũng được tăng lên, đạt tới Nhân Kiếm Hợp Nhất, nhưng lúc này, xương cốt vỡ nát trong cơ thể Lâm Phong chưa được gây dựng hoàn thành, hơn nữa, nội phủ cũng phải chịu thương tổn nặng nề, tình huống bây giờ của hắn, chỉ có chính hắn mới hiểu rõ.

Đây cũng là nguyên nhân hắn để đối phương rời đi mà không đuổi giết, hắn, lực bất tòng tâm!

Chỉ là, nếu người này đã nhìn ra, vậy tại sao còn muốn giúp hắn?

Người này, rốt cuộc là ai? Tại sao là ở chung một nhóm với thống lĩnh Hắc Sát vệ?

– Ngươi là người nào?

Lâm Phong hỏi.

– Ngươi không cần để ý ta là ai! Lâm Phong, bền bỉ, bất khuất, không sợ không hãi, là do bản tâm ngươi thủ vững, là võ đạo của ngươi. Nhưng cũng không phải ai cũng được như thế, có đôi khi, vì tính mạng mà phải nhịn nhục.

Người này không trả lời câu hỏi của Lâm Phong mà tự nói.

– Lâm Phong, chiến sự hai nước lần này không có đơn giản như trong tưởng tượng của ngươi đâu! Vài chục vạn đại quân, ở trong mắt vài người phía sau màn chỉ là con cờ, con kiến hôi, có thể tùy thời vứt bỏ, hy sinh, chỉ vì đạt được mục đích của bọn chúng. Còn nữa, lần này ngươi mạo hiểm mà tới, căn bản không đáng giá, bởi vì, công chúa chắc chắn sẽ không có chuyện gì.

Tên quân sĩ được giáp đầu che mặt tiếp tục nói, hai tròng mắt lộ ra ngoài nhìn thẳng vào Lâm Phong, trong giọng nói mang theo vài phần khuyên bảo.

– Nhớ kỹ, không nên quay về theo đường cũ, đại quân Ma Việt sẽ không chết toàn bộ trên chiến trường, đợi đến khi đại quân quay về Ma Việt rồi ngươi hãy quay về Tuyết Nguyệt. Cuối cùng, hi vọng ngươi có thể trọng chấn Vân Hải.

Dứt lời, người này dắt ngựa quay đầu, sau đó liền nhấc chân nhảy lên chiến mã, tiếng ngựa hí vang, bóng hình dần dần đi xa.

Nhìn bóng lưng đối phương, ánh mắt Lâm Phong lóe lên, trong đầu không ngừng suy nghĩ về những lời của đối phương.

– Trọng chấn Vân Hải!

Lâm Phong lẩm bẩm nói, lại nghĩ tới lời của đối phương, bền bỉ, bất khuất, khống sợ không hãi, là bản tâm hắn thủ vững, mà có rất nhiều người vì tính mạng mà cần phải chịu nhục, trong lời có ý, rất có thể, người này vì tính mạng mà phải chịu nhục.

Đối phương, là người Vân Hải Tông.

Không sai, tuyệt đối là người Vân Hải Tông, hơn nữa là người Vân Hải Tông đã đầu phục vào Tuyết Nguyệt thánh viện, vì vậy mới có thể nói mấy lời như vậy.

Công kích như sông như biển, thực lực cường đại, là tu vi Linh Vũ cảnh tầng tám, trong đầu Lâm Phong đột nhiên hiện lên một thân ảnh, một thân ảnh chói mắt nhất trong Vân Hải Tông ngày trước.

– Lệnh Hồ… Hà Sơn!

Người này, nhất định là đệ nhất nhân trong đám đệ tử hạch tâm của Vân Hải tông, Lệnh Hồ Hà Sơn!

– Lâm Phong, chiến sự hai nước lần này, không có đơn giản như tưởng tượng của ngươi, ở trong mắt vài người phía sau màn chỉ là con cờ, con kiến hôi, có thể tùy thời vứt bỏ, hy sinh, chỉ vì đạt được mục đích của bọn chúng. Còn nữa, lần này ngươi mạo hiểm mà tới, căn bản không đáng giá, bởi vì, công chúa chắc chắn sẽ không có chuyện gì.

Lâm Phong lại nghĩ tới những lời của Lệnh Hồ Hà Sơn, trong lòng rung động, không sai. Lệnh Hồ Hà Sơn, đệ tử của Tuyết Nguyệt thánh viện lại ở bên cạnh công chúa, điều này có nghĩa, bốn gã quân sĩ che mặt lúc trước cũng là người của Tuyết Nguyệt thánh viện.

Người của Tuyết Nguyệt thánh viện, ở chung một nhóm với Hắc Sát vệ, đều ở bên cạnh Đoàn Diệp Hân.

Hai thế lực vốn nên đối lập, lại rất hài hòa mà ở chung với nhau.

Phía trên Tuyết Nguyệt thánh viện là Đoàn Thiên Lang, mà chủ của Hắc Sát vệ là Ma Yết!

Nghĩ tới đây, Lâm Phong đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, lạnh từ đầu đến chân, lạnh nhập vào tim, lạnh tới xương tủy, đến cả linh hồn.

Đây là một trận chiến đã định trước kết cục, là chiến tranh đã có kế hoạch trước.

Công chúa bị bắt, nội loạn, vài chục vạn tướng sĩ hi sinh, hết thảy đều đã định trước ở trong kế hoạch. Hết thảy, cũng chỉ vì mục đích của những kẻ phía sau màn che, những người này muốn Lâm Phong chết, nên để cho hắn chứng kiến công chúa bị bắt, giá họa cho hắn. Những người này, muốn Liễu Thương Lan chết, vì vậy đạo diễn ra bi kịch chiến tranh này, để cho vài chục vạn tướng sĩ bị mất mạng.

Nhưng, Lâm Phong hắn cố gắng giãy dụa, là người đạo diễn ra một cuộc nghịch chuyển lại chiến tranh mênh mông cuồn cuộn này, hắn không cam lòng, vì vậy mới truy đuổi ngàn dặm, tìm được Đoàn Diệp Hân, nhưng, hết thảy chuyện này có đáng giá sao?

Cũng may là Lâm Phong hắn không chết, hơn nữa còn lĩnh ngộ mà đột phá cảnh giới, bước chân vào cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất, thực lực đã mạnh hơn trước kia.

Trầm mặc đứng đó một lúc lâu, Lâm Phong mới rốt cục nhúc nhích, thở dài một hơi, hết thảy tất cả cũng tan thành mây khói.

Lâm Phong hắn, chỉ cầu không thẹn với lòng mình. Lâm Phong hắn, chỉ cầu không trái với bản tâm. Vậy là đủ rồi!

Những thứ âm mưu kia, những tính toán kia, hãy để cho trường kiếm trong tay hắn, chém hết, phá hết.

Võ đạo, lúc vượt lên thiên địa, trời xanh cũng có thể diệt, còn nói gì những thứ âm mưu quỷ kế này.

Ánh mắt Lâm Phong đảo qua, lúc nhìn về phía Đoàn Diệp Hân, vẻ mặt đạm mạc, không có chút tình cảm nào, giống như là nhìn một người xa lạ.

– Lâm Phong.

Đoàn Diệp Hân thấy Lâm Phong như vậy, cảm giác cả người có chút lạnh, ánh mắt rung động lòng người, làm cho người ta thương tiếc.

Lâm Phong liền bước tới, sau đó vung tay, nhất thời, những sợi dây leo trên người Đoàn Diệp Hân không ngừng đứt đoạn.

Làm xong chuyện này, Lâm Phong xoay thân, nhấc chân trực tiếp bước đi, vậy mà không để ý tới Đoàn Diệp Hân.

Thì ra nàng vẫn rất tốt, người an toàn nhất chính là nàng.

Nhưng bởi vì nàng, vài chục vạn tướng sĩ phải vứt bỏ tính mạng, bản thân Lâm Phong cũng thiếu chút nữa chôn mình tại đây.

– Lâm Phong! Ta không biết!

Đoàn Diệp Hân trầm thấp nói, trong hốc mắt mang theo vài phần thấm ướt, từ trong miệng Lệnh Hồ Hà Sơn, nàng dĩ nhiên hiểu được hết thảy, nàng cũng hiểu được lúc này Lâm Phong đang nghĩ gì.

Đoàn Diệp Hân nàng là công chúa, cao cao tại thượng, lại trở thành điểm mấu chốt trong âm mưu này, chính nàng cũng không biết được những tin tức cùng chân tướng trong đó. Huống chi, Lâm Phong vốn đã hỏi nàng tại sao lớn tới chiến trường, bởi vì nàng căn bản không cần thiết tới, như vậy càng thêm nguy hiểm. Âm mưu này ra đời, không thì nghi ngờ là cái lý do tới chiến trường này của nàng, nàng cũng có thể hiểu được, tại sao Lâm Phong lại suy nghĩ theo phương diện này.

Bước chân của Lâm Phong vẫn như trước, không có chút ý tứ ngừng lại, bóng lưng mang theo vài phần cô tịch, nhưng cũng vẫn cố chấp kiên trì như vậy.

– Lâm Phong, thật sự ta không biết!

Một giọt nước mắt từ khóe mắt lăn xuống, lòng của nàng, rất đau.

Con gái, yêu rồi, mới có thể đau!

Có lẽ, là yêu rồi sao!

Vài lời của TG:

Nữ nhi tình trường, anh hùng tịch mịch, nam nhi trường kiếm hành giang hồ, viết ra giấc mộng võ hiệp trong lòng mình, giấc mộng võ hiệp dị giới huyễn hoặc, thích Nhạc Phi, cũng tiếc cho Nhạc Phi, muốn soạn ra một đoạn sử thi anh hùng, đoạn sử thi này, có lẽ mang theo vài phần tang thương, nhưng cuối cùng, phải có một đoạn dùng nhiệt huyết thiêu đốt mà thành truyền kỳ, truyền kỳ Lâm Phong cầm kiếm chém Thiên đạo.

Hy vọng anh em đọc giả theo cùng ta soạn ra đoạn này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi